[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 40


trước sau


Kiều Mộc không ngờ tư tưởng của ông chủ lại hiện đại đến vậy, còn biết trong tiểu thuyết ngôn tình thể loại phổ biến nhất là cưới trước yêu sau. Cô còn tưởng rằng ông chủ có tác phong làm việc của những cán bộ lão thành, không hiểu mấy thứ này, cô nói một cách đùa cợt: "Ông chủ, vậy mà anh còn hiểu mấy loại chuyện này à? Nhưng mà chúng ta vẫn chưa yêu nhau đâu.”
 
Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó.”
 
Anh không có kinh nghiệm gì về tình yêu, nhưng từ thái độ của Kiều Mộc đối với mình, anh cũng cảm thấy cô gái này không bài xích anh, thậm chí biểu hiện rất thân thiết, có lẽ ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ông chủ, anh tự tin như vậy sao?" Kiều Mộc cho một miếng bỏng ngô vào miệng, cười như không cười mà liếc anh một cái.
 
Cố Hàn Thanh thản nhiên: "Chút tự tin này vẫn có.”
 
Ngoại hình của anh không kém, tiền lại nhiều, cũng không có tật xấu gì, anh cảm thấy nếu như mình thật lòng theo đuổi một người, không đến mức không theo đuổi được người ta.
 
Kiều Mộc nở nụ cười, cố ý làm bộ làm tịch nói: "Vậy tôi sẽ rửa mắt tiếp tục chờ xem.”
 
"Được, tôi sẽ khiến em tình nguyện giao phó toàn bộ bản thân cho tôi." Cố Hàn Thanh tao nhã cầm lấy một miếng bỏng ngô, đưa đến bên miệng Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc sửng sốt, hoảng hốt nhìn chằm chằm nhan sắc anh tuấn của anh.
 
"Hửm? Không ăn à?" Người đàn ông thấp giọng nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc theo bản năng há miệng ngậm lấy, cánh môi không cẩn thận chạm vào ngón tay người đàn ông. Mắt đen của Cố Hàn Thanh híp lại, ánh mắt trở nên có chút hàm ý.
 
Kiều Mộc đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ bừng nghiêng đầu, may mắn thay lúc ấy đèn trong phòng chiếu phim đã tắt, bộ phim cũng bắt đầu. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt bản thân tập trung vào phim.
 
Cố Hàn Thanh âm thầm vuốt đầu ngón tay bị đụng phải, liếc mắt nhìn cô gái một cái, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống.
 
Xem phim xong, còn một lúc lâu nữa mới đến bữa tối, hai người quyết định đến con phố gần đó đi dạo một lát. Kiều Mộc lại mua rất nhiều quần áo mới, có điều lần này không phải quẹt thẻ của mình, mà là Cố Hàn Thanh trả tiền, toàn bộ đều được chủ tiệm đưa đến nhà.
 
Thật sự có một loại cảm giác giống như đang yêu đương.
 
Kiều Mộc cảm thấy trong lòng mình cũng khá vui vẻ, nhưng cũng không phải loại vui vẻ như trước kia, dường như có một chút ngọt ngào nào đó, khó mà giải thích, biểu đạt rõ ràng được. 
 
Mua quần áo xong, Cố Hàn Thanh dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Pháp, hai người ngồi ở chỗ trang nhã gần cửa sổ, tính riêng tư rất tốt. Kiều Mộc thả lỏng tháo khẩu trang xuống, lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.
 

Cố Hàn Thanh dịu dàng nhìn cô, trước kia khi ở nhà cô đều để mình ở bộ dạng lôi thôi lếch thếch, dáng ngồi dáng nằm thì như ông cụ. Nhưng đến lúc ra ngoài, anh phát hiện ra, cô cũng có một mặt nữ tính, cũng sẽ để ý đến hình tượng bản thân, biết trang điểm, thục nữ mà cũng rất đáng yêu. 
 
Kiều Mộc trang điểm xong mới phát hiện Cố Hàn Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, cô có chút không được tự nhiên, hơi xấu hổ nói: "Ông chủ, sao anh cứ nhìn tôi thế, anh nhìn như vậy làm tôi rất ngại.”
 
"Xin lỗi, vô thức nhìn đến thôi." Cố Hàn Thanh lịch sự xin lỗi, nhưng trong lời nói lại lộ ra lời trêu chọc vô hình.
 
Cái gì gọi là vô thức nhìn đến thôi?
 
Mình có mị lực lớn như vậy sao, vậy mà có thể làm cho một ông chủ lớn như Cố Hàn Thanh nhìn đến mê mẩn?
 
Kiều Mộc mím môi, không kìm nén được sự vui mừng đang nhảy nhót trong lòng, yểu điệu nói: "Ông chủ, sao trước kia tôi không nhìn ra anh còn biết trêu chọc con gái nhỉ? Trước kia, anh chưa từng yêu đương thật sao?”
 
"Chưa từng." Cố Hàn nói ngắn gọn.
 
Kiều Mộc nâng má, cười tủm tỉm nhìn anh: "Vậy anh có từng thích ai không?"
 
Trước kia cô từng hỏi Kỳ Anh vấn đề này, có điều hỏi người ngoài thì không bao giờ chính xác bằng chính chủ được.
 
Cố Hàn Thanh híp mắt lại, từ những quyển sách về tình cảm nam nữ mà anh đã mua, con gái hỏi những câu hỏi kiểu này thường là những câu hỏi gài bẫy, trả lời không tốt sẽ rất dễ mất điểm mà tiếp tục độc thân…
 
Nhưng thực sự là anh chưa từng thích người khác, Thẩm Ngọc còn thường xuyên lấy chuyện này ra chê cười anh, nói anh là một trai thẳng già dặn chính hiệu: "Em rất để ý việc tôi đã từng thích người khác sao?”
 
Cố Hàn Thanh không lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại.
 
Kiều Mộc không cần suy nghĩ: "Đương nhiên không phải, ở tuổi này của anh, đã từng thích người khác không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
 
Nếu Cố Hàn Thanh không thích Trình Tâm Nghiên, vậy thì lúc anh đang học trung học, lúc bắt đầu biết đến tình cảm, có khi nào anh lại thích bạn học cùng trường hay không nhỉ? Kiều Mộc tò mò hỏi: "Ông chủ, anh có không? Cho dù là có ấn tượng tốt thôi cũng được.”
 
Cố Hàn Thanh hoàn toàn không nghe thấy lời sau của Kiều Mộc, trong đầu anh chỉ có bốn chữ: Tuổi này của anh, tuổi này của anh…
 
Anh gõ mặt bàn, ánh mắt nguy hiểm: "Tuổi này của tôi? Em chê tôi già à? Trước đây không phải em nói đàn ông ba mốt như cành hoa sao?”
 
Kiều Mộc: "..."
 
Sau khi biết bản thân đã nói sai, cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi nói sai, ý của tôi là, anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, có khi vào khoảnh khắc nào đó cảm thấy có ấn tượng tốt về phái nữ hay không.”
 
"Câu này có nghĩa là, vào một số thời điểm, em cũng có ấn tượng tốt với phái nam à?"
 
"Đương nhiên rồi, lúc tôi còn học trung học..." Giọng Kiều Mộc đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú đối diện của Cố Hàn Thanh đang trầm xuống, cô thật sự muốn cho mình một cái tát, ai bảo mày lắm chuyện, bây giờ thì hay rồi, cho cái tính lắm chuyện này nhảy sông đi!
 
Cô sờ chóp mũi thanh tú, cười khan một cái, chột dạ giải thích: "Chuyện đó… Ông chủ, tuổi trẻ vô tri mà, ấn tượng thì cũng sơ qua, mông lung mà thôi, không phải là nồng nhiệt lắm.”
 
"Em không cần giải thích, từng thích người khác cũng là chuyện rất bình thường." Cố Hàn Thanh rõ ràng để ý, nhưng vẫn điều chỉnh cảm xúc ôn hòa lên tiếng, trấn an Kiều Mộc: "Nhưng mà, tôi chưa từng thích người khác, loại ấn tượng tốt hay tình yêu cũng không có. Lúc còn đi học, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, việc học rất nặng, không có thời gian suy nghĩ những thứ này. Sau đó vào công ty tiếp quản, bận đến mức chân không chạm đất, lại càng không có thời gian nói chuyện yêu đương. Đối với tôi, đây là lần đầu tiên tôi thích người khác, cho nên nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, em có thể nói thẳng với tôi, đừng chiến tranh lạnh mà không để ý tới tôi.”
 
Kiều Mộc ngạc nhiên, thật không ngờ lại biến thành Cố Hàn Thanh thổ lộ với cô, tim đập dữ dội, mặt đỏ, lỗ tai cũng đỏ lên, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng rồi lại cúi đầu, cầm điện thoại di động lên, rời sự chú ý đi chỗ khác.
 
Đúng lúc Kỳ Anh gửi wechat tới cho cô: [Chị dâu! Cảnh chị và anh trai em đi mua sắm đã bị chụp trộm! Wow, hai người rất ngọt ngào nha, anh trai em là tảng băng thế mà cũng có ngày sẽ đi mua sắm với phụ nữ! Thực sự là tiến bộ thần tốc!]

 
Cùng lúc đó, Thẩm Ngọc cũng đang nói chuyện này với Cố Hàn Thanh: [Được đấy Hàn Thanh, tôi còn nói cậu sẽ không theo đuổi được người ta đâu, thế mà cậu lại rất dữ thật đấy, biết dẫn phụ nữ đi mua sắm là hiệu quả nhất.]
 
Kiều Mộc kinh ngạc mở mấy tấm ảnh Kỳ Anh gửi đến ra, có người đứng bên ngoài cửa hàng chụp, mấy tấm ảnh cũng không chụp được mặt cô, chỉ có hình ảnh góc nghiêng đang đeo khẩu trang của cô, nhưng khuôn mặt Cố Hàn Thanh rất rõ ràng.
 
Cô vội vàng đăng nhập weibo, bởi vì chưa có ai đập tiền vào, nên hot search này đang có xu hướng tăng lên, nhưng sức tăng cũng không nhanh lắm, cô nhanh tay ấn vào xem.
 
[Tôi hận! Sao lại không có mặt mũi chính diện bà Cố chứ.]
 
[Người qua đường kia chụp kém quá! Chụp cái ảnh mà chỉ chụp được mỗi một bên, tôi muốn nhìn chính diện cơ! Bà Cố thần bí quá.]
 
[Mọi người bình tĩnh bình tĩnh, như vậy không ảnh hưởng đến độ ngọt của bức ảnh này, hai người trông tổng giám đốc Cố và vợ quá ngọt ngào, vợ chồng trẻ đi dạo phố đấy.]
 
[Tình cảm của hai người thật tốt, nếu có thể hào phóng chụp ảnh chung thì tốt rồi, có phải bà Cố ngại không, chồng cũng đã xuất hiện rồi, cô ấy không cần phải ngại ngùng đâu.]
 
Kiều Mộc xem mấy bình luận phổ biến một lúc, cũng không ai đoán được cô là ai, cô mới yên tâm, chuyển sang wechat, trả lời Kỳ Anh: [Chỉ là đi dạo phố bình thường, đừng kích động.]
 
[Sao lại có thể không kích động. Chị dâu, chị không biết đâu, trước kia anh trai em chỉ đi dạo phố với mợ em thôi. Trước kia Trình Tâm Nghiên bảo anh ấy đi cùng anh ấy cũng không đi đâu. Trừ khi lúc ở cùng mợ em, Trình Tâm Nghiên một hai bám theo mới được đó. Cho nên chị biết điều này có ý nghĩa gì không? Đó là trừ mẹ anh ấy ra, chị là người phụ nữ mà anh ấy coi trọng nhất!]
 
Thì ra Cố Hàn Thanh chỉ đi dạo phố với mẹ sao? Kiều Mộc liếc mắt nhìn lướt qua người đàn ông đối diện, anh cầm điện thoại di động, dường như cũng đang nói chuyện với ai đó.
 
Nhưng hôm nay cô cùng Cố Hàn Thanh hẹn hò, đơn thuần nói là đi dạo phố cũng không đúng lắm. Cô không tiện nói thẳng cho Kỳ Anh biết, vì cô có dự cảm, nếu Kỳ Anh biết sẽ càng thêm kích động: [Ồ, vậy sao, chị rất vinh hạnh đấy.]
 
[Chị dâu, đây không phải là vấn đề vinh hạnh hay không vinh hạnh, vấn đề là anh trai em thật sự thích chị, chị không có chút tình cảm gì với anh trai em sao?]

 
Trong lòng Kỳ Anh vẫn hy vọng anh trai và chị dâu mình thật lòng yêu nhau, cũng cảm thấy anh trai mình khó khăn lắm mới tìm được người để rung động, cho nên đừng để xảy ra chuyện hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nhé.
 
[Cái này chị cũng khó mà nói với em, dù sao thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Trước mắt mà nói, chị và anh em ở chung rất vui vẻ. Ở bên anh trai em, chị cũng rất vui vẻ.]
 
Thật ra Kiều Mộc cảm giác mình đã có ấn tượng tốt với Cố Hàn Thanh, chỉ là trước mắt cô có chút không phân biệt được là cô có ấn tượng tốt với đống tiền của ông chủ hay là ấn tượng tốt với bản thân anh.
 
Dù sao mỗi lần ông chủ chuyển tiền cho cô, cô đều rất vui vẻ, hận không thể nói với anh một vạn lần yêu anh!
 
[Em cảm thấy chị dâu cũng thích anh trai em rồi đấy.] Kỳ Anh cười đen tối.
 
Thích sao? Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Thanh, anh phát hiện ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: "Sao vậy?”
 
Tim Kiều Mộc đập lỡ một nhịp, vội vàng nói: "Chuyện đó, vừa rồi Anh Anh nói với tôi, lúc chúng ta đi mua quần áo đã bị người qua đường chụp trộm, hiện tại ảnh của chúng ta đang trên hot search.”
 
"Việc này tôi đã biết rồi." Cố Hàn Thanh nói.
 
Kiều Mộc kinh ngạc: "Anh biết? Anh làm sao mà biết được?"
 
"Thẩm Ngọc nói với tôi." Cố Hàn Thanh lắc chiếc điện thoại di động.
 
Lúc này Kiều Mộc mới biết vừa rồi Cố Hàn Thanh đang nói chuyện phiếm với ai, thì ra là Thẩm Ngọc.
 
"Hiện tại thật đúng là chúng ta có chút giống đôi vợ chồng minh tinh. Ông chủ, chuyện này có gây rắc rối gì cho anh không?" Cố Hàn Thanh làm người khiêm tốn, mà bây giờ sau khi bản thân quay chương trình giải trí, cũng coi như là một nửa người trong giới, Cố Hàn Thanh sẽ bị chú ý liên tục.
 
Kể từ khi Trình Tâm Nghiên khiến anh lộ mặt, fan trên Weibo của anh tăng lên nhanh chóng, cũng đã có hơn bảy triệu người theo dõi. Gần đây Kiều Mộc tham gia chương trình giải trí, fan tăng rất nhanh, nhưng cũng chỉ có ba triệu.
 
"Vẫn ổn, trước mắt không có gì phiền phức." Cố Hàn Thanh đã không còn quan tâm bản thân có nổi tiếng hay không nữa rồi. Đôi khi nhìn thấy fan CP của anh và Kiều Mộc, anh còn cảm thấy có chút vui vẻ. Đương nhiên, lời này anh sẽ không nói cho Kiều Mộc biết, vì có chút mất mặt.
 
"Không gây rắc rối là tốt rồi, tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến anh." Kiều Mộc yên tâm cười.
 
Cố Hàn Thanh mỉm cười: "Đừng lo lắng cho tôi, nếu tôi cảm thấy bị ảnh hưởng, tôi sẽ nói cho em biết.”
 
Kiều Mộc ừ ừ gật đầu, "Được, vậy chúng ta cứ tính như vậy đâ, nếu có chuyện gì không vui thì nhất định phải nói cho đối phương biết, chúng ta không được chiến tranh lạnh.”
 
Cô vươn bàn tay nhỏ bé, chính thức muốn bắt tay ước định với Cố Hàn Thanh.
 
Cố Hàn Thanh nheo mắt nhìn, mỉm cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa chạm đến là vội buông ra, thế nhưng xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay thế nào cũng không sao biến mất được.
 
Ăn cơm trưa xong, hai người trực tiếp ra biển, ở trên biển không cần sợ bị người ta chụp lén, Kiều Mộc cực kỳ thả lỏng, đeo kính râm ngồi trên boong tàu, giang hai tay cảm nhận gió biển thổi qua.
 
Cô còn chụp rất nhiều ảnh, có ảnh tự chụp, có ảnh phong cảnh, còn có ảnh chụp một mình Cố Hàn Thanh. Anh không thích chụp ảnh lắm, mới chụp được mấy tấm đã cầm lấy điện thoại nói giúp cô chụp.
 
Cố Hàn Thanh làm thợ chụp ảnh, lúc đầu Kiều Mộc có chút dè dặt, nhưng dần dần cũng thả lỏng, còn có thể chỉ huy anh làm thế nào để chụp cô cao một chút, chụp gầy một chút, chụp đẹp một chút.
 
Hai người ở chung vô cùng thoải mái, tối hôm qua Kiều Mộc còn lo lắng hôm nay bọn họ đi hẹn hò sẽ xấu hổ, kết quả lại không như cô dự tính. Bọn họ rõ ràng là hai người của thế giới khác nhau bị cưỡng ép đến gần nhau, nhưng đề tài nào cũng có thể trò chuyện cùng nhau.
 
Có thể nói hôm nay là ngày duy nhất sau khi Kiều Mộc xuyên tới thế giới này mà có cảm giác thân thuộc với nơi đây, nơi này giống như quê hương của cô, cô và Cố Hàn Thanh là người một nhà, cô ở chỗ này chậm rãi sinh sôi phát triển.
 
Đêm khuya, Kiều Mộc nằm trên giường, lặng lẽ đánh giá Cố Hàn Thanh đã ngủ dưới đất từ lâu, cũng không biết nhớ lại cái gì, nở nụ cười ngọt ngào.
 
Mạnh Hàm làm việc càng ngày càng năng suất, tư liệu liên quan đến tổng giám đốc Phong Hải trong vòng hai ngày cô ấy đã thu thập được bảy tám phần, nội dung bao gồm nơi vui chơi ưa thích của đối phương, từng có scandal với ai trong giới, còn có người đại diện kia hình như đã từng cứu mạng anh ta nữa.
 
Kiều Mộc ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn thấy trang cuối cùng, kinh ngạc nói: "Trần Ba kia từng cứu mạng anh ta?”
 
Mạnh Hàm ngồi đối diện gật đầu: "Tin tức này chín mươi phần trăm là thật, hình như là tổng giám đốc Hải thiếu chút nữa bị tai nạn giao thông, Trần Ba kịp thời đẩy anh ta ra, chính từ lúc này trở đi, Trần Ba trong công ty từ một người đại diện nhỏ một bước lên mây, một đường trở thành người đại diện kim bài.”
 
"Vậy thì rất khó rồi, nếu có tầng quan hệ này, chỉ cần Trần Ba không mở miệng, nhất định tổng giám đốc Hải không muốn đưa người cho chúng ta, nhưng nếu kiện tụng chúng ta sẽ bị lãng phí thời gian." Kiều Mộc sờ cằm, nhíu mày nói.
 
Mạnh Hàm thở dài: "Đúng vậy, đây không phải là chuyện tiền nong, cũng không phải một số tiền nhỏ, tuy rằng Đồng Phi rất tốt, nhưng cũng không thể không cân nhắc ưu nhược điểm mà đập tiền cho cậu ta."
 
"Chuyện có thể dùng tiền làm, ngược lại đều là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị người ta cố ý gây khó dễ." Kiều Mộc chống cằm suy nghĩ: "Trần Ba kia lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu ông ta biết tôi muốn ký hợp đồng nam chính với Đồng Phi, chắc chắn sẽ không chịu buông tay, đến bây giờ cháu ruột của ông ta vẫn chưa nổi tiếng lắm.”
 
"Cho nên đây chính là báo ứng, có vài người dù được nâng đỡ như thế nào thì cũng không nổi được." Mạnh Hàm tức giận nói.
 
Cháu trai Trần Ba được nâng đỡ mấy năm cũng không có khởi sắc gì, độ nổi tiếng cũng không nóng không lạnh, tuy nói là có vai nam chính, nhưng vẫn không có chút nổi nào, phẳng lặng, một chút bọt nước cũng không nổi được.
 
Cốc cốc cốc —— 
 
Tiếng gõ cửa vang lên.
 

Đồng thời giọng nói hoạt bát của Kỳ Anh truyền vào: "Chị Mộc Mộc, em có thể vào không?"
 
Kiều Mộc nhăn mặt: "Là Anh Anh tới.”
 
Cô cất tiếng nói: "Vào đi.”
 
Kỳ Anh đẩy cửa ra, trước tiên thò cái đầu nhỏ vào, nhìn thấy Mạnh Hàm ở đây, cô chào hỏi: "Chị Hàm Hàm cũng ở đây à?"
 
Mạnh Hàm cười nói: "Ừ, vào đi.”
 
Cô đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho cô ấy, sau đó tự mình kéo một cái ghế khác: "Mau tới đây ngồi đi.”
 
“Hihi, chị dâu, chị và chị Hàm Hàm đang nói chuyện gì vậy?” Kỳ Anh không khách khí đi tới ngồi xuống: "Em có thể nghe không? Sẽ không quấy rầy hai chị chứ?”
 
"Việc công ty chị có cái gì mà em không biết? Có gì mà em không thể nghe?" Kiều Mộc buồn cười, cũng không thấy ngại chút nào đưa tư liệu trong tay cho cô ấy xem, giải thích một chút chuyện cô muốn ký hợp đồng với Đồng Phi.
 
Kỳ Anh nghe xong thốt lên: "Các chị muốn tìm Hải Thiên Diên, có thể tìm anh Thẩm Ngọc hỗ trợ đấy.”
 
"Hả? Thẩm Ngọc?” Kiều Mộc nghe được cái tên quen thuộc, nhướng mày: "Bọn họ quen nhau hả?”
 
"Đương nhiên quen biết, anh Thẩm Ngọc có rất nhiều mối quan hệ." Kỳ Anh giải thích: "Quan hệ giữa Thẩm Ngọc và Hải Thiên Diên rất tốt, trước đây em đã gặp qua mấy lần hai người họ kề vai sát cánh. Đương nhiên, chị có thể tìm anh trai em cũng được, Hải Thiên Diên sợ anh ấy, nếu để anh em ra mặt kêu Hải Thiên Diên nhả người, chắc chắn là được.”
 
"Không nên tìm anh trai em đâu, mỗi ngày anh ấy đều bận nhiều việc như vậy, sao có thể quan tâm đến chuyện của chị." Đôi mắt Kiều Mộc sáng ngời nói: "Chúng ta tìm Thẩm Ngọc đi, em giúp chị liên lạc với Thẩm Ngọc, nếu chuyện này xong xuôi, chị mời anh ta ăn bữa cơm hoặc là anh ta thích cái gì, chị có thể mua làm quà.”
 
“Không sao đâu ạ, có thể giúp đỡ chị dâu là em vui rồi, bây giờ em sẽ gọi cho anh ấy ngay. Anh Thẩm Ngọc cũng giống em, đều là người rảnh rỗi, ngày qua ngày không chơi chỗ này thì sẽ chơi chỗ khác, thật chẳng hiểu anh ấy làm bạn được với anh họ em kiểu gì nữa.” Kỳ Anh vừa xổ một tràng vừa gọi điện thoại cho Thẩm Ngọc.
 
Kiều Mộc và Mạnh Hàm liếc nhau rồi cười, vậy là lại có hy vọng vào tương lai rồi.
 
Thẩm Ngọc ở bên kia sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện bèn vui vẻ đồng ý giúp đỡ, đến buổi chiều đã giúp bọn họ hẹn được người ở trụ sổ Tứ Quý. Kiều Mộc dẫn theo Kỳ Anh cùng với luật sư Vương trong công ty đến đàm phán.
 
Hải Thiên Diên không cao như Thẩm Ngọc và Cố Hàn Thanh, chỉ khoảng một mét bảy tám, nhưng ngũ quan khuôn mặt cũng không tồi, có thể coi là đẹp trai. Hơn nữa, nếu tính cả hối cảnh của anh ta thì lại càng xuất sắc.
 
Anh ta không quen biết Kiều Mộc, hoặc có thể nói là anh ta không biết Kiều Mộc là vợ của Cố Hàn Thanh, chỉ biết rằng cô gái này gần đây từng tham gia một chương trình thực tế, anh ta đã xem qua một số đoạn cắt của cô trong chương trình.
 
Không ngờ rằng hôm nay gặp mặt, tổng giám đốc Kiều ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn cả trên TV, sự kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt anh ta.
 
Hơn nữa, anh ta còn giật mình vì cô lại quen biết với em họ của Cố Hàn Thanh là Kỳ Anh, đã vậy còn tìm được Thẩm Ngọc nói giúp cho mình.
 
Anh ta giơ tay chào hỏi Kiều Mộc, nhìn thẳng vào cô: “Tổng giám đốc Kiều, trăm nghe không bằng một thấy, rất vui được gặp cô.”
 
“Tổng giám đốc Hải, rất vui được gặp anh.” Kiều Mộc khách sáo bắt tay với anh ta.
 
Thẩm Ngọc ê răng hít một hơi, cà lơ phất phơ nói: “Đều là người quen cả thôi, đừng giả vờ đứng đắn vậy nữa, ngồi xuống hết đi, nhìn mấy người như vậy tôi chịu không nổi.”
 
Hàn Thiên Diên thả tay Kiều Mộc ra, ánh mắt đảo qua đảo lại, ý vị sâu xa cười nói: “Thẩm Ngọc, cái này gọi là phép lịch sự cơ bản, gặp được bà chủ xinh đẹp như vậy, tôi phải thật đứng đắn chứ.” 
 
"Thôi đi, cô ấy không phải người mà cậu có thể tơ tưởng đâu, cất cái tâm tư xấu xa của cậu ngay đi.” Thẩm Ngọc cảnh cáo, nhìn chằm chằm Hải Thiên Diên. Cái con người háo sắc này, thấy gái đẹp là muốn tán tỉnh. Anh ta muốn nói cho cái tên này biết Kiều Mộc là vợ của Cố Hàn Thanh, xem thử có hù chết cái tên này không.
 
Kiều Mộc cũng nhận ra ánh mắt trần trụi của Hải Thiên Diên, cô khó chịu nheo mắt.
 
Kỳ Anh lập tức chỉ trích: “Hải Thiên Diên, lịch sự chút đi. Chị Kiều Mộc không giống với những người phụ nữ anh quen đâu. Vả lại hôm nay chúng em đến đây để bàn chuyện công việc với anh.”
 
“Tiểu Anh à, đừng hung dữ thế chứ, anh cũng đâu có làm gì đâu.” Hải Thiên Diên giả vờ ấm ức vô tội, trong lòng thì càng tò mò Kiều Mộc có thân phận như thế nào mà có thể khiến Thẩm Ngọc và Kỳ Anh bảo vệ chằm chặp như vậy.
 
Cô có liên quan đến Cố Hàn Thanh à?
 
Chắc không phải là họ hàng của cô vợ thần bí của Cố Hàn Thanh đâu nhỉ?

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện