[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 41


trước sau


Hải Thiên Diên âm thầm suy đoán lung tung, cũng tôn trọng Kiều Mộc hơn, không dám giữ suy nghĩ muốn tán tỉnh cô nữa. Hai bên ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện chấm dứt hợp đồng của Đổng Phi.
 
Quả nhiên Hải Thiên Diên không muốn thả người cho lắm, nói lung tung chuyện này chuyện kia, nhìn thì như đang suy nghĩ chứ thật ra là kéo dài thời gian. Thẩm Ngọc đá vào chân anh ta một cái: “Cậu lưỡng lự cái gì? Muốn thả người thì thả người, không muốn thả thì không thả, dông dài cái gì? Nếu đồng ý thả người thì làm theo thủ tục bình thường, thương lượng chuyện bồi thường hợp đồng, cũng đâu phải không đóng tiền vi phạm hợp đồng cho cậu.”
 
“Ôi trời, Thẩm Ngọc, mấy chuyện như thế này đâu phải là chuyện có thể quyết định trong ngày một ngày hai được.” Hải Thiên Diên khó xử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có cái gì mà không thể, các người ký hợp đồng với người ta, không nâng đỡ thì thôi đi, còn chèn ép người ta. Bây giờ có người phát hiện chỗ tốt của người ta, các người lại không muốn thả người, lương tâm các người không đau à?” Thẩm Ngọc oán trách.
 
Hải Thiên Diên thở dài, trong lòng nói thầm tôi bị oan. Vì cháu trai nên Trần Ba không muốn nâng đỡ Đồng Phi, anh ta làm được gì chứ? Đối với anh ta mà nói, Trần Ba như có ơn cứu mạng anh ta, mấy năm nay cũng mang cho công ty rất nhiều lợi ích, anh ta không thể không lắng nghe ý kiến của công thần đúng không?
 
Đầu óc anh ta bị nước vào mới có thể vì một nam minh tinh có chút tiếng tăm trong quá khứ mà đắc tội với công thần.
 
Vả lại, công ty anh ta có nhiều minh tinh nghệ sĩ như thế, không có Đồng Phi này thì sẽ có một Đổng Phi khác, anh ta không quan tâm việc phong sát cậu ấy.
 
“Tổng tổng giám đốc Hải, nếu các anh đã không thích Đồng Phi nữa thì chi bằng tác thành cho người khác, nhường cho chúng tôi? Tiền vi phạm hợp đồng đều có thể thương lượng.” Kiều Mộc nắm chắc cơ hội, lên tiếng.
 
Kỳ Anh thì trực tiếp đấm lên cánh tay Hải Thiên Diên: “Anh đồng ý ngay cho em, nếu không em sẽ bảo anh trai đến xử đẹp anh!”
 
“Ui cha, đại tiểu thư của anh ơi, Tiểu Anh à. Em đâu phải là đến nói chuyện làm ăn, em đến để cướp bóc thì có!” Hải Thiên Diên ôm cánh tay, giả vờ kêu đau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngọc nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiên Diên, tôi và cậu quen biết nhau bao nhiêu năm này, có chút mặt mũi này mà cậu cũng không cho anh em à? Tôi cũng đâu có kêu cậu chấm dứt hợp đồng không đâu? Đã nói rồi, chúng tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng như thường.”
 
Hải Thiên Diên thấy Thẩm Ngọc nghiêm túc, bản thân cũng nghiêm túc lại, rút một điếu thuốc châm lửa, rít mấy hơi. Suy nghĩ đến khi điếu thuốc chỉ còn lại một nửa mới cắn răng nói: “Được, tôi có thể chấm dứt hợp đồng trong hòa bình nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng phải là con số này.”
 
Anh ta ra dấu, luật sư Vương nói ngay: “Tổng giám đốc Hải, anh tham lam quá đấy. Dù có xem xét giá cả theo thị trường trong giới thì con số này của anh đã lớn hơn mặt bằng chung một nửa.”
 
Kiều Mộc không am hiểu phương diện này. Sau khi nghe luật sư nói thế, cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tổng giám đốc Hải, chúng tôi thành tâm đến bàn chuyện làm ăn với anh nhưng anh lại ra cái giá hơn một nửa thị trường đúng là khiến tôi khó xử quá.”

 
“Tổng giám đốc Kiều, con số này thật sự không nhiều. Cô phải biết là Đồng Phi vẫn còn hợp đồng bốn năm với công ty chúng tôi đấy.” Con người Hải Thiên Diên gian xảo thật, anh ta nhìn ra Kiều Mộc muốn có Đồng Phi nên tất nhiên phải nâng giá lên cao.
 
Nhưng có hai cái tượng phật Thẩm Ngọc và Kỳ Anh ở đây, anh ta bị ép phải lùi một bước: “Được được được, bớt một triệu.”
 
Luật sư Vương nhíu mày, im lặng lắc đầu với Kiều Mộc, ra hiệu giá vẫn còn rất cao. Sau đó ông nói với Hải Thiên Diên: “Tổng giám đốc Hải, các anh ký hợp đồng với Đồng Phi vậy chắc chắn trên hợp đồng cũng có điều khoản sẽ cung cấp tài nguyên cho cậu ta. Vậy mà mấy năm nay các anh không những không cung cấp tài nguyên mà còn cố ý chèn ép. Nếu làm theo pháp luật, có lẽ các anh thậm chí còn không nhận được một nửa tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
 
“Luật sư Vương thật biết nói đùa, chẳng lẽ các anh muốn kiện công ty của tôi sao? Nếu vậy chắc là mất rất nhiều thời gian, một hai năm sau có kết quả xử kiện là ngắn rồi đấy.” Hải Thiên Diên gian xảo cười giống như đã cầm chắc chiến thắng.
 
Thật ra Kiều Mộc có thể dễ dàng trả khoản bồi thường vi phạm hợp đồng đó nhưng cô có nhiều tiền không có nghĩa cô là kẻ xem tiền như rác, dễ bị lợi dụng. Cô cười nói: “Tổng giám đốc Hải nói đúng, một hai năm nữa mới có kết quả, thế cũng tốt. Chẳng phải Đồng Phi vẫn còn hợp đồng bốn năm với công ty của anh à? Như vậy thì cậu ấy vẫn lời được hai năm, tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.”
 
Hải Thiên Diên giật mình, không ngờ Kiều Mộc lại nói thế: “Tổng giám đốc Kiều, ý cô là?”
 
Kiều Mộc đứng dậy, tao nhã sờ cằm: “Ý tôi là chúng ta dùng pháp luật nói chuyện, giao cho pháp luật quyền quyết định. Hôm nay tôi xin phép không làm phiền tổng giám đốc Hải nữa.”
 
Lần này đến lượt Hải Thiên Diên nóng vội: “Chẳng phải cô muốn ký hợp đồng với cậu ta để cậu ta đóng trong bộ phim sắp khai máy của các cô sao? Cô không cần cậu ta diễn nữa à?”
 
Kiều Mộc vô tội nhún vai: “Không còn cách nào khác nữa rồi, tổng giám đốc Hải không muốn thả người thì đành thôi vậy. May mà Đồng Phi còn trẻ, hai năm sau cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu ấy đóng một bộ mới, đâu phải chuyện lớn gì. Nếu là vàng ắt sẽ tự phát sáng.”
 
“Không...” Hải Thiên Diên ngạc nhiên, mấp máy môi. Anh ta mỉm cười, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi tổng giám đốc Kiều, tôi xin nhận thua. Tôi không ngờ cô còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm lại biết chơi trò tâm kế như vậy, còn bình tĩnh hơn cả tôi.”
 
Anh ta tưởng mấy ngày nay Kiều Mộc xông xáo như vậy là bởi vì cô rất nóng lòng muốn có Đồng Phi. Nhưng không ngờ, cô không hề vội vã giống như Đồng Phi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
 
Anh ta khâm phục phong cách làm việc của cô.
 
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta thả người là vì không muốn đắc tội với Thẩm Ngọc và Kỳ Anh, muốn cho bọn họ thể diện, sau này anh ta gặp khó khăn có thể nhờ bọn họ trợ giúp. Phần ân tình này, anh ta không muốn cũng phải cho, còn Trần Ba bên kia thì anh ta chỉ có thể cho chút tiền thưởng an ủi ông ta.
 
Cuối cùng Kiều Mộc ngồi lại, tiếp tục bàn chuyện tiền vi phạm hợp đồng. Có luật sư Vương tài giỏi ở đây, số tiền bọn họ phải trả chỉ bằng một phần năm cái giá Hải Thiên Diên đưa ra lúc ban đầu.
 
Nhìn biểu cảm xót tiền của Hải Thiên Diên đã nói cho Kiều Mộc biết cái giá này đã sát với thực tế, cô càng khâm phục tài năng của luật sư Vương. Có một vị luật sư tận tụy, hết lòng tiết kiệm tiền cho công ty là phúc của công ty cô!
 
Bàn bạc xong, luật sư Vương đi theo Hải Thiên Diên đến công ty anh ta ký những hợp đồng liên quan, trong phòng chỉ còn Kiều Mộc, Kỳ Anh và Thẩm Ngọc.
 
Kiều Mộc cảm ơn Thẩm Ngọc: “Cảm ơn anh đã giúp tôi. Hôm nay nếu không có anh có lẽ sẽ không được thuận lợi thế này.”
 
“Chị dâu khách sáo quá, tôi và Cố Hàn Thanh là bạn nối khố, chuyện của vợ cậu ấy cũng là chuyện của tôi mà.” Con người Thẩm Ngọc cà lơ phất phơ là vậy nhưng khi nói chuyện công việc vẫn rất nghiêm túc.
 
Kiều Mộc cười nói: “Dù có nói thế nào thì hôm nay vẫn phải cảm ơn anh. Anh muốn ăn muốn chơi gì không? Cứ việc nói, tôi chi.”
 
“Không cần không cần, chút chuyện nhỏ thôi, cảm ơn cái gì chứ.” Thẩm Ngọc xua tay, lấy điện thoại ra xem giờ, chắc là vẫn còn cuộc hẹn khác. Anh ta nói: “Hai người chơi đi, tôi có việc phải đi.”
 
“Đi đâu á?” Kỳ Anh tò mò.
 
Thầm Ngọc khẽ xoa đầu cô ấy: “Chuyện người lớn, con nít đừng hỏi.”
 
“Ai là con nít chứ, Thẩm Ngọc anh...” Kỳ Anh đang định mắng chửi thì Thẩm Ngọc đã vẫy tay đi ra ngoài.
 
Kỳ Anh tức giận, khoanh tay trước ngực nói: “Anh Thẩm Ngọc đáng ghét thật, luôn xem em như một đứa con nít. Em đã hai mươi hai rồi đó!”
 
Kỳ Anh hai mươi hai tuổi nhưng trông giống một đứa trẻ vị thành niên. Cô ấy được bao bọc rất tốt, có anh chị xung quanh cưng chiều nên cô ấy rất ngây thơ. Có đôi lúc Kiều Mộc rất hâm mộ cô ấy và cũng cảm thấy may mắn khi quen biết với cô ấy.
 
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một lát đi. Đã đến đây rồi, đâu thể để uổng công đi một chuyến được.” Kiều Mộc kéo cô em gái đang giận dỗi đứng lên, Kỳ Anh bĩu môi: “Anh Thẩm Ngọc đáng ghét quá, hôm nào em phải mách với anh trai mới được.”
 
Kiều Mộc bật cười, dỗ dành cô nàng: “Ừ ừ, được, mách anh em.”
 
Sau đó, cô hỏi thăm: “Anh Anh, em có biết Thẩm Ngọc thích cái gì không?”
 

“Hửm? Sao thế? Chị dâu, chị định mua quà cảm ơn anh ấy à?” Kỳ Anh lập tức đoán ra.
 
Kiều Mộc gật đầu: “Đúng vậy, người ta giúp chị, tuy nói là không cần quà cáp cảm ơn nhưng chúng ta không thể không cảm ơn người ta.”
 
“Cảm ơn cái gì, đừng mua, không cho chị mua cho anh ấy.” Trong bụng Kỳ Anh toàn lửa giận, tất nhiên không chịu nói Thẩm Ngọc thích cái gì. Vả lại cô ấy cảm thấy không cần phải quà cáp cảm ơn.
 
Những người trong giới này đều như thế. Bạn nhờ tôi giúp đỡ, vậy thì tôi sẽ ghi nhớ, lần sau tôi cần bạn giúp thì bạn phải giúp tôi, có qua có lại, mối quan hệ mới càng bền vững. Mua quà cáp thì sáo rỗng quá, chứng tỏ quan hệ giữa hai bên không thân thiết.
 
Kiều Mộc thấy Kỳ Anh thật sự không muốn nói, cô suy nghĩ một lát rồi không hỏi nữa. Có thời gian cô sẽ hỏi Cổ Hàn Thành, bọn họ là bạn nối khố, có khi Cố Hàn Thanh còn biết nhiều hơn.
 
Nếu đã xử lý xong hợp đồng của Đồng Phi thì bên này Kiều Mộc phải đẩy nhanh tiến độ thử vai, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chọn được nữ chính. Vì thế Kiều Mộc đã bảo đoàn làm phim tranh thủ ngày thứ sáu cô không đi quay chương trình, gọi hết tất cả các ứng viên đến để thử vai. Cô muốn đích thân chọn một nữ diễn viên có cảm giác CP với nam chính nhất.
 
Các nữ diễn viên đến thử vai có người vừa được thăng lên tiểu hoa đán – Hà Viện, mấy tiểu hoa tuyến ba có chút tiếng tăm và hai người mới đang theo học ở học viện. Đạo diễn Lý biết Kiều Mộc không quan tâm đến độ hot của diễn viên, chỉ quan tâm đến độ phù hợp với vai diễn nên ông ấy mới chọn ra hai người mới vẫn còn đang theo học trong học viện đến để Kiều Mộc chọn.
 
Hà Viện có danh tiếng cao nhất nên cô ta yêu cầu để bản thân thử vai cuối cùng không có gì quá đáng, Kiều Mộc tôn trọng cô ta.
 
Để những người khác thử vai trước, xem hết một lượt, cô không ưng ý ai. Chỉ có một người mới đang đi học trong lúc diễn chung với Đổng Phi rất có cảm giác CP mới khiến cô ghi nhớ trong lòng.
 
Trong những thể phim cổ đại như tiên hiệp, cảm giác CP ăn ý của nam nữ chính rất quan trọng. Có khi kỹ năng diễn xuất kém một chút nhưng chỉ cần có cảm giác CP là khán giả vẫn có thể xem tiếp.
 
Kỹ năng diễn xuất của người mới kia không tốt lắm nên Kiều Mộc vẫn không quyết định được.
 
Cô quyết định xem Hà Viện diễn trước rồi quyết định sau. Cô tiểu hoa đán mới nổi này chỉ chuyên diễn cổ trang mà nổi tiếng, kỹ năng diễn xuất khá tốt so với những người trong giới cổ trang, dáng vẻ xinh đẹp. Sau khi thay đồ đi ra, ánh mắt của Kiều Mộc, đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất phim đều sáng lên.
 
Quả nhiên là người đẹp nhất, tạo hình này rất hợp với cô ta.
 
Cô ta cũng đã hoàn thành rất tốt phân cảnh diễn xuất cùng với Đổng Phi, là người giỏi nhất trong số các ứng viên thử vai, cô ta và Đồng Phi rất có cảm giác CP.
 
Trong lòng Kiều Mộc đã quyết định sẽ chọn cô ta. Sau khi thử vai xong, những người khác ra ngoài, chỉ có Hà Viện ở lại để nói chuyện hợp tác với Kiều Mộc và nhóm đạo diễn.
 
Hà Viện vừa nhìn cảnh này thì hiểu bản thân đã trúng tuyển, trong lòng rất kiêu ngạo và đắc ý. Quả nhiên, cái cô tổng giám đốc Kiều kia vừa mở miệng đã nói muốn ký hợp đồng với cô ta, còn sẵn sàng cho cô ta đóng nhất phiên.
 
Đầu tiên, Hà Viện lịch sự cảm ơn sự đánh giá cao của bọn họ, sau đó lại ra vẻ khó xử nói: “Tổng giám đốc Kiều, tôi có thể ký hợp đồng, nhưng tôi có một điều kiện nhỏ.”
 
Từ ‘nhỏ’ này khiến Kiều Mộc lơ là cảnh giác, cô tưởng là nhỏ thật nên mới sảng khoái nói: “Cô nói đi, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc tôi sẽ đồng ý với cô.”
 
Hà Viện quay đầu nhìn căn phòng Đồng Phi vừa đi ra rồi quay đầu nói: “Tổng giám đốc Kiều, tôi muốn đổi nam chính.”
 
“Hả? Cô nói cái gì cơ?” Kiều Mộc ngạc nhiên.
 
Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất cũng giật mình.
 
Người này có nhầm lẫn gì không? Tổng giám đốc Kiều của bọn họ tốn rất nhiều công sức mới có thể ký hợp đồng với Đổng Phi, vậy mà Hà Viện này vừa đến đã muốn đổi nam chính?
 
Hà Viện vắt chân ngồi trên ghế, có chút kiêu ngạo: "Tôi đã tìm hiểu về Đồng Phi, ra mắt hơn ba năm nhưng chỉ diễn đúng một bộ chính kịch Kiếm Khách, thậm chí cậu ta còn không phải là nam bốn. Để con người kém cỏi như thế làm nam chính sẽ hạ thấp địa vị của tôi, sẽ ảnh hưởng tới việc nhận kịch bản của tôi sau này. Vả lại, cho cậu ta làm nam chính là sẽ nâng địa vị của cậu ta lên, tôi không thể chấp nhận chuyện đó. Mấy người ít nhất cũng phải tìm một nam chính tuyến ba chứ? Tôi không dám trông cậy các cô tìm được nam chính tuyến hai, nhưng ít nhất đừng tìm một người tuyến mười tám chứ.”
 
Kiều Mộc hiểu nỗi lo của cô ta nhưng cách ăn nói của cô ta khiến cô không vui. Ăn nói trên đầu trên cổ người đầu tư lớn nhất là cô đây.
 
Suy nghĩ quyết định chọn cô ta lập tức chìm xuống đáy.
 
Kiều Mộc dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay xoay xoay cây bút: “Tôi có thể hiểu nỗi lo của cô nên đoàn làm phim chúng tôi mới sẵn lòng cho cô phiên một. Nhưng cô nói muốn đổi nam chính thì thứ lỗi cho tôi không thể gật đầu. Chắc cô cũng biết bộ phim này của chúng tôi đã chọn nam chính trước.”
 
Hà Viện bĩu môi, ỷ bản thân có địa vị cao nhất trong những ứng viên đến thử vai, nói năng không chút cố kỵ: “Đó là vì các người chưa ký hợp đồng với tôi. Nếu như ký hợp đồng với tôi trước, tôi sẽ thu hút sự chú ý cho đoàn làm phim, có thể giúp cô kéo thêm nhiều nhà tài trợ quảng cáo. Tôi không tin cô không bị những phúc lợi này hấp dẫn và tôi chỉ cần các người đổi một nam chính không có tiếng tăm, yêu cầu này không quá đáng chứ?”
 
Đạo diễn Lý Lập Huy thật sự bội phục sự tự tin của Hà Viện. Cô ta hot chưa được bao lâu đã ảo tưởng bản thân có thể so sánh với những tiểu hoa đán nổi tiếng à? Lại còn xúc tiến đầu tư gì chứ, khả năng xúc tiến đầu tư của nữ diễn viên vốn đã khó so sánh với nam diễn viên mới nổi rồi. Những tiểu hoa đán đang nổi phải tích lũy được mấy bộ phim cực kỳ hot mới có thể thu hút nhà đầu tư, cô ta mới có một bộ phim đã nâng cao bản thân như thế rồi.
 

Khó trách trước đây ông từng nghe đồn, sau khi Hà Viện nổi tiếng cô ta chuyên cọ nhiệt các sao nổi tiếng. Ông còn tưởng người nổi tiếng nhiều tin đồn thị phi nhưng xem ra tám chín phần là thật rồi.
 
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của tổng giám đốc Kiều, Lý Lập Huy ho khan mấy tiếng, khéo léo khuyên Hà Viện: “Cô Hà, vừa nãy cô diễn chung với Đổng Phi chắc cũng đã nhận ra cậu ta chỉ chưa đủ nổi tiếng chứ kỹ năng diễn xuất và khí chất hoàn toàn xứng làm nam chính. Cô đã đóng phim bao nhiêu năm nay, chắc cô cũng biết diễn viên phù hợp với vai diễn tốt hơn là một diễn viên nổi tiếng nhưng không hợp với vai diễn.”
 
“Tôi biết nhưng một người không nổi tiếng chắc chắn có nguyên nhân của nó. Không thể chỉ vì chút quan hệ không thể miêu tả mà nhất quyết nâng đỡ người đó nhỉ?”
 
Kiều Mộc nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ta: “Cô Hà nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là quan hệ không thể miêu tả?”
 
Hà Viện cong môi cười, vừa nãy cô ta đã phát hiện Đồng Phi rất kính trọng Kiều Mộc mà Kiều Mộc vừa nhìn thấy cậu đã cười đến rạng rỡ.
 
Cô ta biết rõ giới giải trí là nơi như thế nào. Một tên vô dụng như Đồng Phi có thể bay lên cành cao, diễn vai nam chính trong một bộ phim có đầu tư khủng thì ngoài việc đi cửa sau ra còn có nguyên nhân gì nữa?
 
Mà cái cửa sau, có lẽ là vị tổng giám đốc Kiều – Kiều Mộc này.
 
Gần đây cô phong quang vô hạn, liên tục gây tiếng vang lớn trong chương trình tạp kỹ, nổi tiếng đến mức có thể ra mắt làm diễn viên đến nơi nhưng không ngờ cô lại có sở thích bao nuôi nam diễn viên trẻ.
 
Hà Viện búng ngón tay, nhìn thẳng vào Kiều Mộc: “Tổng giám đốc Kiều nói thử xem? Có nhiều việc không cần tôi nói thẳng đâu nhỉ? Dù sao thì ý của tôi như thế, các người muốn ký hợp đồng với tôi thì nhanh chóng đổi nam chính đi, nếu không tôi sẽ không diễn trong phim của các người đâu.”
 
Hà Viện chắc chắn đoàn làm phim sẽ không từ bỏ cô ta, bây giờ cô ta vẫn còn đang hot, điều kiện tốt. Nếu như cô ta gia nhập thì cái đoàn làm phim nát bét này có thể nâng cao một bước. Vả lại, cô ta xinh đẹp, diễn xuất tốt, chỉ cần là đoàn làm phim có mắt chắc chắn sẽ không nỡ từ chối cô ta mà đi chọn một diễn viên quèn.
 
Đương nhiên, nghĩ đến việc Đồng Phi có khả năng là người được Kiều Mộc bao dưỡng, cô ta vẫn hào phóng nói: “Tổng giám đốc Kiều thế này nhé, chúng ta mỗi người lùi một bước. Cô đổi nam chính cho tôi, tôi cho Đồng Phi làm nam phụ, xem như là nâng đỡ cậu ta.”
 
‘Phụt...’
 
Kiều Mộc cười, càng cười càng lớn tiếng.
 
Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà sản xuất mỗi người một biểu cảm nhưng trong lòng họ đều đang đốt một nén nhang cho Hà Viện.
 
“Tổng giám đốc Kiều, cô cười cái gì?” Hà Viện khó chịu xụ mặt.
 
Kiều Mộc che miệng, tiếp tục cười một lúc. Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, cô cười ra nước mắt, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau khô khóe mắt: “Cô Hà, tôi không biết ai cho cô tự tin nói những lời này trước mặt tôi. Có lẽ cô đã quên, là tôi đang chọn cô chứ không phải cô chọn tôi.”
 
Biểu cảm Hà Viện cứng đờ, mạnh miệng nói: “Trong giới giải trí, có độ nổi tiếng sẽ có tư bản. Tổng giám đốc Kiều, công ty của các người chỉ là một công ty nhỏ, nếu không vì tôi hài lòng với kịch bản các người đưa tới thì theo lý mà nói, tôi sẽ không đến thử vai đâu. Tôi đã xem những ứng viên thử vai ngày hôm nay, ngoài tôi ra thì chỉ toàn những người dưới tuyến ba. Đã thế này, nếu các người bỏ qua tôi, thì các người chỉ là một đoàn làm phim nát mà thôi. Sau này có phát sóng cũng không thể hot nổi.”
 
“Chuyện sau này không cần cô quan tâm, đó là chuyện tổ tuyên truyền của đoàn làm phim chúng tôi cần lo.” Kiều Mộc lười biếng cười.
 
Cô đã quyết định xong. Người trước mặt dù có đẹp hơn, diễn xuất tốt hơn nữa cũng không hợp với đoàn làm phim của cô, càng không hợp với vai diễn này. Để một người như thế diễn nữ chính sẽ vũ nhục con người trên trang giấy.
 
Cô rất thích cuốn tiểu thuyết này, sẽ không để người như Hà Viện diễn nó. Dù sao cô cũng có tiền, cô tình nguyện để một đám người ‘ngu ngốc’ diễn, sau đó tăng cường quảng bá và đầu tư là được.
 
Kiều Mộc giơ ngón trỏ, chỉ vào cánh cửa đằng sau: “Nhìn thấy cánh cửa đó không?”
 
Hà Viện quay đầu lại, buồn bực hỏi: “Thấy? Sao?”
 
Kiều Mộc cong môi cười: “Ra khỏi cửa quẹo trái, không tiễn.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện