Hải Thiên Diên âm thầm suy đoán lung tung, cũng tôn trọng Kiều Mộc hơn, không dám giữ suy nghĩ muốn tán tỉnh cô nữa. Hai bên ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện chấm dứt hợp đồng của Đổng Phi.
Quả nhiên Hải Thiên Diên không muốn thả người cho lắm, nói lung tung chuyện này chuyện kia, nhìn thì như đang suy nghĩ chứ thật ra là kéo dài thời gian. Thẩm Ngọc đá vào chân anh ta một cái: “Cậu lưỡng lự cái gì? Muốn thả người thì thả người, không muốn thả thì không thả, dông dài cái gì? Nếu đồng ý thả người thì làm theo thủ tục bình thường, thương lượng chuyện bồi thường hợp đồng, cũng đâu phải không đóng tiền vi phạm hợp đồng cho cậu.”
“Ôi trời, Thẩm Ngọc, mấy chuyện như thế này đâu phải là chuyện có thể quyết định trong ngày một ngày hai được.” Hải Thiên Diên khó xử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có cái gì mà không thể, các người ký hợp đồng với người ta, không nâng đỡ thì thôi đi, còn chèn ép người ta. Bây giờ có người phát hiện chỗ tốt của người ta, các người lại không muốn thả người, lương tâm các người không đau à?” Thẩm Ngọc oán trách.
Hải Thiên Diên thở dài, trong lòng nói thầm tôi bị oan. Vì cháu trai nên Trần Ba không muốn nâng đỡ Đồng Phi, anh ta làm được gì chứ? Đối với anh ta mà nói, Trần Ba như có ơn cứu mạng anh ta, mấy năm nay cũng mang cho công ty rất nhiều lợi ích, anh ta không thể không lắng nghe ý kiến của công thần đúng không?
Đầu óc anh ta bị nước vào mới có thể vì một nam minh tinh có chút tiếng tăm trong quá khứ mà đắc tội với công thần.
Vả lại, công ty anh ta có nhiều minh tinh nghệ sĩ như thế, không có Đồng Phi này thì sẽ có một Đổng Phi khác, anh ta không quan tâm việc phong sát cậu ấy.
“Tổng tổng giám đốc Hải, nếu các anh đã không thích Đồng Phi nữa thì chi bằng tác thành cho người khác, nhường cho chúng tôi? Tiền vi phạm hợp đồng đều có thể thương lượng.” Kiều Mộc nắm chắc cơ hội, lên tiếng.
Kỳ Anh thì trực tiếp đấm lên cánh tay Hải Thiên Diên: “Anh đồng ý ngay cho em, nếu không em sẽ bảo anh trai đến xử đẹp anh!”
“Ui cha, đại tiểu thư của anh ơi, Tiểu Anh à. Em đâu phải là đến nói chuyện làm ăn, em đến để cướp bóc thì có!” Hải Thiên Diên ôm cánh tay, giả vờ kêu đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngọc nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiên Diên, tôi và cậu quen biết nhau bao nhiêu năm này, có chút mặt mũi này mà cậu cũng không cho anh em à? Tôi cũng đâu có kêu cậu chấm dứt hợp đồng không đâu? Đã nói rồi, chúng tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng như thường.”
Hải Thiên Diên thấy Thẩm Ngọc nghiêm túc, bản thân cũng nghiêm túc lại, rút một điếu thuốc châm lửa, rít mấy hơi. Suy nghĩ đến khi điếu thuốc chỉ còn lại một nửa mới cắn răng nói: “Được, tôi có thể chấm dứt hợp đồng trong hòa bình nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng phải là con số này.”
Anh ta ra dấu, luật sư Vương nói ngay: “Tổng giám đốc Hải, anh tham lam quá đấy. Dù có xem xét giá cả theo thị trường trong giới thì con số này của anh đã lớn hơn mặt bằng chung một nửa.”
Kiều Mộc không am hiểu phương diện này. Sau khi nghe luật sư nói thế, cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tổng giám đốc Hải, chúng tôi thành tâm đến bàn chuyện làm ăn với anh nhưng anh lại ra cái giá hơn một nửa thị trường đúng là khiến tôi khó xử quá.”
“Tổng giám đốc Kiều, con số này thật sự không nhiều. Cô phải biết là Đồng Phi vẫn còn hợp đồng bốn năm với công ty chúng tôi đấy.” Con người Hải Thiên Diên gian xảo thật, anh ta nhìn ra Kiều Mộc muốn có Đồng Phi nên tất nhiên phải nâng giá lên cao.
Nhưng có hai cái tượng phật Thẩm Ngọc và Kỳ Anh ở đây, anh ta bị ép phải lùi một bước: “Được được được, bớt một triệu.”
Luật sư Vương nhíu mày, im lặng lắc đầu với Kiều Mộc, ra hiệu giá vẫn còn rất cao. Sau đó ông nói với Hải Thiên Diên: “Tổng giám đốc Hải, các anh ký hợp đồng với Đồng Phi vậy chắc chắn trên hợp đồng cũng có điều khoản sẽ cung cấp tài nguyên cho cậu ta. Vậy mà mấy năm nay các anh không những không cung cấp tài nguyên mà còn cố ý chèn ép. Nếu làm theo pháp luật, có lẽ các anh thậm chí còn không nhận được một nửa tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Luật sư Vương thật biết nói đùa, chẳng lẽ các anh muốn kiện công ty của tôi sao? Nếu vậy chắc là mất rất nhiều thời gian, một hai năm sau có kết quả xử kiện là ngắn rồi đấy.” Hải Thiên Diên gian xảo cười giống như đã cầm chắc chiến thắng.
Thật ra Kiều Mộc có thể dễ dàng trả khoản bồi thường vi phạm hợp đồng đó nhưng cô có nhiều tiền không có nghĩa cô là kẻ xem tiền như rác, dễ bị lợi dụng. Cô cười nói: “Tổng giám đốc Hải nói đúng, một hai năm nữa mới có kết quả, thế cũng tốt. Chẳng phải Đồng Phi vẫn còn hợp đồng bốn năm với công ty của anh à? Như vậy thì cậu ấy vẫn lời được hai năm, tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.”
Hải Thiên Diên giật mình, không ngờ Kiều Mộc lại nói thế: “Tổng giám đốc Kiều, ý cô là?”
Kiều Mộc đứng dậy, tao nhã sờ cằm: “Ý tôi là chúng ta dùng pháp luật nói chuyện, giao cho pháp luật quyền quyết định. Hôm nay tôi xin phép không làm phiền tổng giám đốc Hải nữa.”
Lần này đến lượt Hải Thiên Diên nóng vội: “Chẳng phải cô muốn ký hợp đồng với cậu ta để cậu ta đóng trong bộ phim sắp khai máy của các cô sao? Cô không cần cậu ta diễn nữa à?”
Kiều Mộc vô tội nhún vai: “Không còn cách nào khác nữa rồi, tổng giám đốc Hải không muốn thả người thì đành thôi vậy. May mà Đồng Phi còn trẻ, hai năm sau cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu ấy đóng một bộ mới, đâu phải chuyện lớn gì. Nếu là vàng ắt sẽ tự phát sáng.”
“Không...” Hải Thiên Diên ngạc nhiên, mấp máy môi. Anh ta mỉm cười, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi tổng giám đốc Kiều, tôi xin nhận thua. Tôi không ngờ cô còn trẻ tuổi, ít kinh nghiệm lại biết chơi trò tâm kế như vậy, còn bình tĩnh hơn cả tôi.”
Anh ta tưởng mấy ngày nay Kiều Mộc xông xáo như vậy là bởi vì cô rất nóng lòng muốn có Đồng Phi. Nhưng không ngờ, cô không hề vội vã giống như Đồng Phi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Anh ta khâm phục phong cách làm việc của cô.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta thả người là vì không muốn đắc tội với Thẩm Ngọc và Kỳ Anh, muốn cho bọn họ thể diện, sau này anh ta gặp khó khăn có thể nhờ bọn họ trợ giúp. Phần ân tình này, anh ta không muốn cũng phải cho, còn Trần Ba bên kia thì anh ta chỉ có thể cho chút tiền thưởng an ủi ông ta.
Cuối cùng Kiều Mộc ngồi lại, tiếp tục bàn chuyện tiền vi phạm hợp đồng. Có luật sư Vương tài giỏi ở đây, số tiền bọn họ phải trả chỉ bằng một phần năm cái giá Hải Thiên Diên đưa ra lúc ban đầu.
Nhìn biểu cảm xót tiền của Hải Thiên Diên đã nói cho Kiều Mộc biết cái giá này đã sát với thực tế, cô càng khâm phục tài năng của luật sư Vương. Có một vị luật sư tận tụy, hết lòng tiết kiệm tiền cho công ty là phúc của công ty cô!
Bàn bạc xong, luật sư Vương đi theo Hải Thiên Diên đến công ty anh ta ký những hợp đồng liên quan, trong phòng chỉ còn Kiều Mộc, Kỳ Anh và Thẩm Ngọc.
Kiều Mộc cảm ơn Thẩm Ngọc: “Cảm ơn anh đã giúp tôi. Hôm nay nếu không có anh có lẽ sẽ không được thuận lợi thế này.”
“Chị dâu khách sáo quá, tôi và Cố Hàn Thanh là bạn nối khố, chuyện của vợ cậu ấy cũng là chuyện của tôi mà.” Con người Thẩm Ngọc cà lơ phất phơ là vậy nhưng khi nói chuyện công việc vẫn rất nghiêm túc.
Kiều Mộc cười nói: “Dù có nói thế nào thì hôm nay vẫn phải cảm ơn anh. Anh muốn ăn muốn chơi gì không? Cứ việc nói, tôi chi.”
“Không cần không cần, chút chuyện nhỏ thôi, cảm ơn cái gì chứ.” Thẩm Ngọc xua tay, lấy điện thoại ra xem giờ, chắc là vẫn còn cuộc hẹn khác. Anh ta nói: “Hai người chơi đi, tôi có việc phải đi.”
“Đi đâu á?” Kỳ Anh tò mò.
Thầm Ngọc khẽ xoa đầu cô ấy: “Chuyện người lớn, con nít đừng hỏi.”
“Ai là con nít chứ, Thẩm Ngọc anh...” Kỳ Anh đang định mắng chửi thì Thẩm Ngọc đã vẫy tay đi ra ngoài.
Kỳ Anh tức giận, khoanh tay trước ngực nói: “Anh Thẩm Ngọc đáng ghét thật, luôn xem em như một đứa con nít. Em đã hai mươi hai rồi đó!”
Kỳ Anh hai mươi hai tuổi nhưng trông giống một đứa trẻ vị thành niên. Cô ấy được bao bọc rất tốt, có anh chị xung quanh cưng chiều nên cô ấy rất ngây thơ. Có đôi lúc Kiều Mộc rất hâm mộ cô ấy và cũng cảm thấy may mắn khi quen biết với cô ấy.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một lát đi. Đã đến đây rồi, đâu thể để uổng công đi một chuyến được.” Kiều Mộc kéo cô em gái đang giận dỗi đứng lên, Kỳ Anh bĩu môi: “Anh Thẩm Ngọc đáng ghét quá, hôm nào em phải mách với anh trai mới được.”
Kiều Mộc bật cười, dỗ dành cô nàng: “Ừ ừ, được, mách anh em.”
Sau đó, cô hỏi thăm: “Anh Anh, em có biết Thẩm Ngọc thích cái gì không?”
“Hửm? Sao thế? Chị dâu, chị định mua quà cảm ơn anh ấy à?” Kỳ Anh lập tức đoán ra.
Kiều Mộc gật đầu: “Đúng vậy, người ta giúp chị, tuy nói là không cần quà cáp cảm ơn nhưng chúng ta không thể không cảm ơn người ta.”
“Cảm ơn cái gì, đừng mua, không cho chị mua cho anh ấy.” Trong bụng Kỳ Anh toàn lửa giận, tất nhiên không chịu nói Thẩm Ngọc thích cái gì. Vả lại cô ấy cảm thấy không cần phải quà cáp cảm ơn.
Những người trong giới này đều như thế. Bạn nhờ tôi giúp đỡ, vậy thì tôi sẽ ghi nhớ, lần sau tôi cần bạn giúp thì bạn phải giúp tôi, có qua có lại, mối quan hệ mới càng bền vững. Mua quà cáp thì sáo rỗng quá, chứng tỏ quan hệ giữa hai bên không thân thiết.
Kiều Mộc thấy Kỳ Anh thật sự không muốn nói, cô suy nghĩ một lát rồi không hỏi nữa. Có thời gian cô sẽ hỏi Cổ Hàn Thành, bọn họ là bạn nối khố, có khi Cố Hàn Thanh còn biết nhiều hơn.
Nếu đã xử lý xong hợp đồng của Đồng Phi thì bên này Kiều Mộc phải đẩy nhanh tiến độ thử vai, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chọn được nữ chính. Vì thế Kiều Mộc đã bảo đoàn làm phim tranh thủ ngày thứ sáu cô không đi quay chương trình, gọi hết tất cả các ứng viên đến để thử vai. Cô muốn đích thân chọn một nữ diễn viên có cảm giác CP với nam chính nhất.
Các nữ diễn viên đến thử vai có người vừa được thăng lên tiểu hoa đán – Hà Viện, mấy tiểu