[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 43


trước sau


Bởi vì cô sao? Trình Tâm Nghiên không thích cô đã là chuyện rõ như ban ngày, sau khi cô ta biết bộ phim này là do Kiều Mộc bỏ vốn đầu tư nên không bằng lòng đến hát, gần như cũng hợp tình hợp lý.
 
Cùng lúc đó, Tôn Mẫn gọi điện thoại xong, đi đến bên cạnh Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chị vừa từ chối cho em rồi, em thật sự không đồng ý hát ư? Bộ phim này là do Kiều Mộc bỏ vốn đầu tư, bây giờ quan hệ bên ngoài của hai người là quan hệ bạn bè, em từ chối bộ phim cô ta đầu tư như vậy, không phải thể hiện quan hệ của hai người rất plastic sao? Điều này không phù hợp với thiết lập hình tượng của em đâu."
 
"Từ chối mới tốt đấy, tránh cho bên ngoài nói em dựa vào quan hệ bạn thân để lấy tài nguyên, như thế này, cư dân mạng trái lại cảm thấy em không có lợi dụng bạn thân mà còn cảm thấy em là người tốt đó." Trình Tâm Nghiên chỉnh sửa lại chiếc váy mà lát nữa cô ta sẽ mặc để tham dự lễ trao giải của thương hiệu, cười khẩy nói: "Hơn nữa, em vốn đã có việc phải làm. Em đã nhận bài hát chủ đề của một bộ phim tết Nguyên Đán khác. Làm thế nào em có thể hát hai bài hát chủ đề phim trong cùng một dịp phim tết đây? Đó không phải mâu thuẫn sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Em nói như vậy cũng phải." Tôn Mẫn bị thuyết phục, ngồi xuống bên cạnh cô ta nói: "Nhưng mà không ngờ đến ánh mắt đầu từ của bên Kiều Mộc lại kém như thế, đạo diễn Lý Vệ Đông kia cũng đã thất bại ba bộ phim liên tiếp, lần này chị thấy chắc chắn cũng thất bại lớn rồi!"
 
"Đúng vậy, đến khi đó tiền lỗ vốn là của anh Thanh, em xem cô ta nói như nào với anh Thanh đây." Trình Tâm Nghiên khinh thường nhếch môi, rất xem thường Kiều Mộc, sau khi từ một người bình thường bay lên cành cây và biến thành phượng hoàng, lại bắt đầu làm đầu tư, cô biết sao? Cô có biết đầu tư là gì không? Có thể đọc hiểu kịch bản hay hay dở không?
 
"Tiền luôn có thể khiến tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ nảy sinh khe hở. Tâm Nghiên, nếu như cô ta lỗ vốn, nói không chừng em sẽ có cơ hội." Tôn Mẫn khôn khéo cười nói.
 
Trình Tâm Nghiên xoa tay, ánh mắt sâu thẳm nói: "Đến lúc đó em nhất định sẽ không đánh mất cơ hội nữa. Có điều, dù anh Thanh của em không nổi giận, đoán chừng cũng có thể mạnh mẽ đả kích Kiều Mộc một phen. Bộ phim em nhận lời có lượt xem cao hơn bộ phim của đạo diễn Lý, bộ phim của em cũng là đạo diễn nổi tiếng, vừa có ảnh đế vừa có thịt tươi, chỉ riêng việc bán trước đã có thể giẫm bẹp bộ phim Kiều Mộc đầu tư vào trong vũng bùn."
 
"Đúng thế, chị cũng nghĩ không ra tại sao cô ta lại đi đầu tư vào bộ phim này, nghe nói còn đầu tư mấy chục triệu cơ, đều là tiền mặt thật đấy! Nhưng theo khía cạnh mà nói, tổng giám đốc Cố kia cũng đối xử với cô ta thật sự rất tốt, khoản tiền lớn như thế cũng nỡ cho cô ta đi đầu tư, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, khó trách em không buông xuống được."
 
"Làm sao em có thể buông được..." Trình Tâm Nghiên lẩm bẩm một mình, cô ta tuyệt đối phải nghĩ cách chia rẽ Kiều Mộc với anh Thanh, cô ta có thể không có được anh Thanh, Kiều Mộc cũng đừng mơ có được!
 
"Hắt xì---" Đột nhiên Kiều Mộc hắt xì hơi, cô khó chịu xoa mũi của mình, cuối cùng cũng hoàn hồn khi nghĩ tại sao Trình Tâm Nghiên lại từ chối, cô nói với Trâu Thành Hoa và Lý Vệ Đông: "Nếu như Tâm Nghiên có việc khác phải làm, thì hãy tìm người khác, hay để Vương Gia Di của công ty của tôi đến thử?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là Trình Tâm Nghiên tự mình không cần ca khúc hot này, vậy thì cô cũng không khách sáo mà đưa cho người của mình vào, vừa hay nâng được Vương Gia Di lên. Gần đây tình hình của Vương Gia Di không tệ, cũng có hậu viên hội của fan hâm mộ, tất cả đều đang đi theo đúng hướng.
 
"Vương Gia Di sao?" Lý Vệ Đông suy nghĩ một lát, quyết định đồng ý, loại chuyện này cũng không cần làm mất hứng thú của bà chủ lớn. Dù ông ấy thích giọng hát của Trình Tâm Nghiên hơn, nhưng cô ta đã từ chối, chuyện cũng không còn cách nào khác cả: "Được, vậy để Vương Gia Di của công ty tổng giám đốc Kiều hát, người bên tôi sẽ kết nối với cô ấy. Nhưng tôi không biết cô ấy có thời gian không.”
 
"Thu âm một bài hát nào mất nhiều thời gian, ông yên tâm, cho dù cô ấy bận tôi cũng sẽ kêu cô ấy giải quyết." Kiều Mộc trực tiếp trả lời thay cho Vương Gia Di, cô biết Vương Gia Di sẽ không từ chối mình, hơn nữa bài hát này thật sự có lợi cho sự nghiệp của cô ấy, cô phải giúp cô ấy lấy được.
 
Bàn xong việc thì Kiều Mộc rời đi, không ngờ đã bốn giờ chiều rồi. Kiều Mộc hiếm khi làm việc liên tục cả một ngày, cơm trưa cũng chỉ tùy tiện ăn bánh quy, bữa chính cũng chưa ăn được miếng nào.
 
Cô xoa bụng mình, tìm xem gần đây có đồ ăn ngon gì không.
 

Nhìn thấy cách năm trăm mét có một nhà hàng bán món ăn Trung Quốc có đánh giá rất tốt, cô quyết định đi bộ đến đó ăn cơm trước.
 
Bên ngoài nắng chói chang nên cô đeo kính râm và che ô.
 
Chậm rãi đi trên đường dành cho người đi bộ, trong đầu hoàn toàn là lát nữa cô nên gọi món gì.
 
Đi qua con đường này, có một khách sạn thương vụ rất đơn giản, ngay cả sân trước cũng không có. Kiều Mộc vừa đi tới đó, thì liếc mắt nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc vest đi giày da bước ra, cô không khỏi tò mò nhìn qua.
 
Không kịp đề phòng, chạm mắt với Cố Hàn Thanh đi ở đầu đang được mọi người vây quanh. Cô hơi ngạc nhiên, thiếu chút nữa mở miệng chào hỏi ông chủ. May mắn thay, một doanh nhân trung niên đầu hói bên cạnh Cố Hàn Thanh đã lên tiếng trước: "Tổng giám đốc Cố, hôm nay rất vui khi được trò chuyện với anh, tôi hy vọng chúng ta lần sau có cơ hội nói chuyện tiếp."
 
"Vâng, lần sau tổng giám đốc Chương đến Hải Thành chúng ta sẽ nói chuyện tiếp." Cố Hàn Thanh bắt tay với doanh nhân thấp hơn anh một cái đầu.
 
Người doanh nhân là cán bộ kỳ cựu, ông ta bắt tay mãi không chịu buông ra, nói tiếp: “Khi nào tổng giám đốc Cố có dịp lên thủ đô, tôi sẽ chiêu đãi cậu. Nhưng mà lần sau, tổng giám đốc Cố phải đưa vợ mình đến nhé. Cậu bảo vệ bà Cố tốt thật đó, chúng tôi chưa có ai gặp được cả."
 
Người doanh nhân trêu đùa nói.
 
Cố Hàn Thanh ngước mắt nhìn Kiều Mộc đứng cách đó ba mét, thầm nói, người này chính là vợ anh, hơn nữa còn tham gia chương trình giải trí, khán giả cả nước đều có thể nhìn thấy cô.
 
Giác quan của nhóm tinh anh đều rất nhạy cảm, doanh nhân trung niên đứng gần Cố Hàn Thanh, ông ta nhận thấy Cố Hàn Thanh đang nhìn về phía sau mình thì quay lại ngay lập tức, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đeo kính râm đang che ô, ông ta bừng tỉnh hiểu ra, dẫn Cố Hàn Thanh tránh sang một bên: "Mọi người, nhường đường một chút, đừng cản đường người qua đường."
 
Ông ta chắc hẳn là một ông chủ rất hiền lành, cười nói xin lỗi với Kiều Mộc: "Xin lỗi cô gái, chắn đường của cô rồi, mời cô."
 
Kiều Mộc: "..."
 
Cố Hàn Thanh: "..."
 
Không biết vì sao, lúc này Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh ăn ý nhìn nhau, nhưng thật sự là khó có thể chào hỏi, vì thế Kiều Mộc chỉ gật đầu, cầm ô, nho nhã đi qua đám người như người mẫu đi trên sàn catwalk.
 
Chuyện sau đó thì cô không biết nữa, cô đi đến nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, chọn một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, gọi ba món mặn một món canh.
 
Kiều Mộc vốn cho rằng bước nhạc đệm vừa rồi cứ như vậy mà qua đi, cùng lắm đợi đến khi Cố Hàn Thanh tan làm về nhà, hai người nói chuyện sau. Nhưng cô không ngờ rằng, Cố Hàn Thanh sẽ tới tìm cô.
 
Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng bên cạnh bàn cô gõ tay xuống mặt bàn, Kiều Mộc dụi mắt, bảo đám không phải do đói bụng hoa mắt mà chính là người thật, cô ngạc nhiên nói: "Sao anh lại tới đây?"
 
Rồi nhìn đằng sau anh: "Những người kia đâu?"
 
"Tổng giám đốc Chương đã lên máy bay rồi, còn người của tôi, tôi bảo bọn họ về công ty trước." Cố Hàn Thanh thong thả ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộc, chau mày hỏi: "Em chưa ăn cơm à? Sao giờ này mới đi ăn thế?"
 
"Đừng nhắc nữa, hôm nay tôi bận lắm luôn." Kiều Mộc vô cùng đáng thương ôm bụng, bất giác làm nũng với Cố Hàn Thanh: "Từ buổi sáng ra khỏi nhà tôi đã tự mình đến xem thử vai rồi đi xem bộ phim tôi đầu tư kia, chính là bộ phim lúc đầu tôi nói với anh ấy, đạo diễn đã biên tập chỉnh sửa xong xuôi, bảo tôi đến xem thành phẩm, bây giờ tôi mới xong việc. Ở gần đây thôi."
 
"Có một số việc em không cần thiết phải tự mình làm, để người dưới quyền đi làm là được rồi." Cố Hàn Thanh dạy cô cách dùng người.
 
"Công ty của chúng tôi nhỏ mà, mới lăn bánh, nhân viên không đủ, hơn nữa chủ yếu là tôi cũng muốn đích thân đi xem." Kiều Mộc cong mắt cười.
 
Cố Hàn Thanh xoa đầu cô: "Vậy cũng không cần thiết bận đến mức không ăn cơm chứ, cũng không phải không có thời gian đâu."
 
"Thực sự tôi có ăn, có đồ ăn vặt mà, chỉ là lượng cơm của tôi lớn thôi." Kiều Mộc biết vấn đề của mình, cô lo lắng làm trễ thời gian của Cố Hàn Thanh bèn đẩy anh: "Anh mau quay về công ty làm việc đi, tôi ở đây không sao đâu, anh không phải ở đây cùng tôi."
 
"Không sao, việc đã gần xong xuôi rồi." Cố Hàn Thanh nhìn chiếc đồng hồ kim cương Patek Philippe trên cổ tay trái của mình: "Thời gian vẫn còn sớm, tôi ở cùng em đến khi em ăn xong rồi trở về cũng được."
 
"Hả? Ồ... vậy được..." Kiều Mộc biết Cố Hàn Thanh cố ý ở lại cùng cô, trái tim cô vui vẻ nhảy nhót khó nói thành lời, mím môi cười, tìm chủ đề nói chuyện: "Ông chủ, tôi còn nghĩ rằng giám đốc các anh khi bàn chuyện sẽ đến mấy nơi cao cấp cơ, sao lại họp ở quán rượu thương vụ có chút mộc mạc kia vậy?"
 
Kiều Mộc cũng ngại nói quán rượu thương vụ kia có hơi nát, chỉ có thể dùng mộc mạc để hình dung.
 
Cố Hàn Thanh nói: "Tổng giám đốc Chương là người tiết kiệm, nếu như em chọn mấy nơi xa hoa, trái lại sẽ khiến ông ấy không thích."
 
"Ồ, là vậy à, mà cũng nhìn ra được." Kiều Mộc lại nghĩ đến một chuyện, che miệng cười nói: "Nhưng vừa rồi có chút buồn cười, tổng giám đốc Chương kia nhường đường bảo tôi đi, anh nói xem nếu như sau này ông ấy biết được tôi là vợ anh thì có nhớ lại chuyện ngày hôm nay không, cảm thấy chúng ta kết hợp lại đùa ông ấy?"
 
"Sẽ không đâu, đến khi đó giải thích một chút là được rồi, không phải chuyện gì lớn cả." Cố Hàn Thanh nhìn cô gái, mỉm cười nói: "Xem ra

em đã không đợi được muốn đến thủ đô thăm ông ấy với tôi rồi nhỉ?"
 
"Ai nói chứ, ý của tôi là sau này cư dân mạng tìm ra tôi là vợ của anh, bị ông ấy nhìn thấy." Kiều Mộc giận dữ trừng mắt Cố Hàn Thanh, ai muốn đi cùng anh đến gặp bạn cộng tác chứ, cô rất bận đấy.
 
Cố Hàn Thanh cười nhẹ: "Sẽ có một ngày nào đó thôi."
 

Kiều Mộc không phản bác, phồng má, mặt có hơi nóng.
 
Mấy món ăn rất nhanh được bưng lên, ông chủ bưng lên cho cô một bát cơm, còn chuẩn bị bát đũa cho Cố Hàn Thanh. Cố Hàn Thanh mới đầu không muốn ăn, Kiều Mộc đã dùng cùi chỏ đụng vào người anh: " Anh ăn đi, giờ này coi như ăn cơm tối đi. Hơn nữa, nếu anh không ăn, tôi ăn một mình sẽ rất xấu hổ đấy. Hay là anh coi thường chất lượng của nhà hàng này?"
 
"Em cũng ăn được, tôi có gì mà coi thường chứ?" Cố Hàn Thanh bất lực: "Tôi chỉ là không thích phá vỡ quy luật ăn cơm của tôi thôi."
 
"Thỉnh thoảng ăn một lần không sao đâu, chẳng lẽ anh sợ cơ bụng biến mất không tìm được nữa à?" Kiều Mộc cong mày cười quét mắt nhìn phần bụng của người đàn ông.
 
Cơ thể của Cố Hàn Thanh hơi căng thẳng, bàn tay to khống chế đầu của cô gái, dời ánh mắt của cô: "Không nên nhìn chằm chằm vào chỗ này, trừ khi em muốn ngủ cùng giường với tôi."
 
Kiều Mộc: "!!!"
 
Cô báo cáo, ông chủ đang gã gẫm cô!
 
Năng lực thực chiến của Kiều Mộc vẫn còn "mầm non", ngay lập tức hai tai đỏ hồng, có vẻ như đây là lần đầu tiên Cố Hàn Thanh nói những lời mang tính ám thị như vậy.
 
Xấu hổ muốn chết mất.
 
Anh Cố, anh thay đổi rồi, đâu có lạnh lùng cấm dục chỉ thích chuyển tiền cơ chứ?
 
Tuy trong lòng hậm hực trách móc, nhưng Kiều Mộc vẫn vùi đầu ăn cơm.
 
Cố Hàn Thanh không thay đổi sắc mặt quan sát phản ứng xấu hổ của cô, con ngươi ẩn chứa sự vui vẻ.
 
Bởi vì chuyện này mà Kiều Mộc ăn hết hai bát cơm mới nói chuyện với anh, cô bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Ngọc, hai ngày trước cô và Kỳ Anh chơi quá high, về nhà mệt nên cũng quên mất chuyện này, bây giờ nhớ ra, địa điểm cũng thích hợp, vừa hay hỏi thử Cố Hàn Thanh xem, bạn của anh thích cái gì.
 
Cố Hàn Thanh kinh ngạc, trong lòng ngay lập tức vang lên chuông cảnh báo: “Em hỏi Thẩm Ngọc thích gì để làm gì?"
 
Kiều Mộc giải thích: "Chính là chuyện của Đồng Phi đó, Thẩm Ngọc đã giúp tôi rất nhiều..."
 
Bla bla, Kiều Mộc nói rất nhanh.
 
Cố Hàn Thanh đã hiểu, nhưng chai giấm bị đánh đổ vẫn tỏa ra mùi chua: "Cậu ấy giúp em, chúng ta nợ cậu ấy một ân tình là được rồi, có gì mà phải tặng đồ chứ, tôi và cậu ấy không phải là quan hệ quà tặng lẫn nhau, không cần khách sáo đến thế."
 
"Là anh và anh ấy, không phải tôi và anh ấy. Người ta giúp tôi, tôi cũng nên bày tỏ một chút chứ. Ông chủ, anh cứ nói cho tôi biết đi, anh là tốt nhất." Kiều Mộc kéo một góc áo vest của Cố Hàn Thanh, lắc lắc làm nũng.
 
Cố Hàn Thanh liếc nhìn xuống, trái tim anh lập tức mềm nhũn, anh buột miệng nói: "Cậu ấy thích sưu tầm các loại đồng hồ và rượu nổi tiếng."
 
Nói xong, nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô thì anh hối hận ngay tại chỗ.
 
Thế nhưng lời đã nói ra chính là nước đổ đi không lấy lại được, anh cũng không tiện nói quá nhiều sẽ tỏ ra nhỏ mọn. Mà anh, Cố Hàn Thanh không phải là người như vậy.
 
Nhưng trên đường trở về công ty sau khi chia tay cô, biển dấm kiềm chế trong lòng Cố Hàn Thanh lại dâng trào. Anh và Kiều Mộc quen nhau đến nay chưa từng thấy cô tặng quà cho anh. Kết quả lần đầu tiên tặng quà cho một người đàn ông, ông nội là trưởng bối nên không tính, cô lại đi tặng cho Thẩm Ngọc bạn anh. Điều này bảo anh làm sao mà bình tĩnh, rộng lượng và bao dung được đây?
 
Cứ vào lúc này Thẩm Ngọc lại gửi cho anh một tin nhắn, hẹn anh ngày mai đi đánh golf, Cố Hàn Thanh trực tiếp trả lời: [Không có thời gian.]
 
Thẩm Ngọc vẫn không biết mình đã trở thành "tình địch", ngây ngô hỏi: [Sao vậy? Phải tăng ca sao? Hay là muốn ở nhà xem chương trình giải trí của chị dâu?]
 
[Có việc.]
 
Thẩm Ngọc hiểu Cố Hàn Thanh quá rõ, đoán ra có gì đó không ổn, vuốt cằm hai lần, đổi sang gọi điện thoại.
 
Cố Hàn Thanh bắt máy, giọng nói rất lạnh nhạt: "Sao vậy?"
 
Thẩm Ngọc vỗ đùi: "Tôi biết ngay cậu có vấn đề mà! Cậu làm sao vậy? Tôi cảm thấy như tâm trạng của cậu không tốt lắm đó? Cãi nhau với chị dâu sao? Nói với tôi này, cãi nhau với con gái, cho dù có lỗi hay không thì đều là lỗi của cậu, cậu phải nhanh chóng xin lỗi, không thì coi chừng chị dâu càng cãi càng to với cậu đấy.”
 
"Không phải." Cố Hàn Thanh lắng nghe sự quan tâm chân thành của bạn dành cho mình, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Anh và Thẩm Ngọc có một mối quan hệ thực sự tốt, anh tin rằng bất cứ ai đào góc tường của anh thì cũng không phải là Thẩm Ngọc, anh nên rộng lượng hơn đừng có nhỏ nhen ghen tị với bạn bè như vậy. Hơn nữa Thẩm Ngọc nhất định không biết Kiều Mộc sẽ tặng quà cho anh ta.
 
“Vậy cậu làm sao vậy?" Thẩm Ngọc hỏi.
 
Cô Hàn Thanh bóp lông mày, có chút mệt mỏi nói: "Chỉ là hơi mệt thôi, không có việc gì, ngày mai tôi xem xem có thể đánh golf với cậu hay không."
 
“Không sao, chơi lúc nào mà chả được, sức khỏe quan trọng nhất, nếu như không thoải mái, có thể ở nhà nghỉ ngơi.” Thẩm Ngọc quan tâm.
 

“Vậy ngày mai chúng ta nói sau.” Cố Hàn Thanh nói chuyện với Thẩm Ngọc một lát thì cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén sự ghen tuông trong lòng.
 
Đợi đến buổi tối, khi nhìn thấy Kiều Mộc mang theo túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm trở về nhà, trong lòng ngoại trừ sự dao động yếu ớt, anh cho rằng mình đã có thể xem chuyện vợ tặng quà cho bạn thân từ nhỏ là chuyện bình thường.
 
"Tại sao em mua nhiều như vậy? Tất cả đều cho Thẩm Ngọc sao?" Cố Hàn Thanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ hỏi một cách bình tĩnh.
 
Kiều Mộc lắc đầu: "Không có, tôi mua cho chính mình nữa, cái này cho Thẩm Ngọc."
 
Kiều Mộc từ trong đống đồ lấy ra một cái túi giấy, bên trong có một chiếc đồng hồ nổi tiếng, thò tay vào lấy chiếc hộp đã được đóng gói ra, ngồi khoanh chân trên thảm bên chân Cố Hàn Thanh, mở hộp ra, tìm kiếm sự tán thành: "Anh thấy sao ông chủ, nhìn đẹp không? Bạn anh có thích không? Tôi cố ý chọn màu đen, màu cổ điển, không kén người dùng."
 
Cố Hàn Thanh ghen tị liếc mắt một cái, thờ ơ nói: "Ừ, cũng không tệ."
 
Kiều Mộc vẫn chưa có phát hiện tâm trạng thay đổi vi diệu của anh, cười nói: "Đúng chứ? Tôi cũng cảm thấy không tệ."
 
Sau khi đóng hộp lại, cô cẩn thận đặt lại vào túi giấy, sau đó xách lên đưa cho Cố Hàn Thanh: “Vậy mai hay mốt gì đó anh đưa cho bạn mình nhé, chỉ cần nói rằng tôi rất biết ơn anh ấy đã giúp đỡ chuyện của Đồng Phi."
 
"Được." Cố Hàn Thanh tiếc chữ như vàng trả lời.
 
Sau đó Kiều Mộc lấy một chiếc hộp khác, biểu cảm sinh động hơn nhiều, xen lẫn với một chút xấu hổ, cô ngượng ngùng đưa nó cho Cố Hàn Thanh: "Cho anh."
 
Cố Hàn Thanh khó hiểu: "Cái gì?"
 
Kiều Mộc mím môi, sờ mũi, thấp giọng nói: "Quà cho anh."
 
"Cái gì?" Cố Hàn Thanh sửng sốt, không thể tin nhìn Kiều Mộc: "Em tặng tôi? Tại sao?"
 
Nào có tại sao cái gì chứ, ông chủ nói nhiều thật đấy.
 
Kiều Mộc vô cùng đỏ mặt, đẩy mạnh vào lòng anh: "Ai da, nói chung là quà cho anh, anh xem xem có thích hay không."
 
Cố Hàn Thanh thực sự không ngờ tới sự đảo ngược này, anh không ngờ Kiều Mộc tiện thể mua cả quà cho anh, đầu ngón tay hơi căng thẳng, hai tay nâng niu chiếc hộp to bằng lòng bàn tay, chậm rãi mở ra. Anh nhìn thấy một chiếc trâm cài ngực hình hoa hồng được khảm kim cương tuyệt đẹp nằm yên ở bên trong, phong cách rất độc đáo, giống như một chiến binh ồn ào trong đêm tối, mang vẻ đẹp của quyền lực.
 
“Thế nào, thích không?” Kiều Mộc mặc dù ngại ngùng, nhưng cô muốn biết Cố Hàn Thanh có thích hay không, nên sốt sắng hỏi: “Tôi cảm thấy bông hồng này nếu cài lên bộ vest của anh sẽ rất tương phản, cho nên tôi đã mua nó, anh không cảm thấy hơi điệu chứ?"
 
"Không, tôi rất thích." Nỗi ghen tị trong lòng Cố Hàn Thanh giờ phút này cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, anh cong môi cười: "Em rất có mắt nhìn, chiếc trâm cài ngực này rất đẹp, cảm ơn em vẫn nhớ tới tôi, mua cho bạn tôi còn tiện thể mua cho tôi một phần nữa."
 
Kiều Mộc nghe được Cố Hàn Thanh tự giễu, nhíu mày, theo bản năng hỏi vặn lại: "Tiện thể cái gì cơ, tôi là muốn mua cho anh nên mới mua cơ mà."
 
Nào có tiện thể, nếu như tiện thể, còn lâu cô mới mua đó. Bởi vì khi mua cho Thẩm Ngọc, cô nghĩ đến bản thân vẫn chưa từng mua cho anh, dưới sự kích động cô đột nhiên muốn mua cho anh một món quà.
 
Hơn nữa so với việc mua quà cho Thẩm Ngọc đi thẳng vào vấn đề, giải quyết nhanh chóng thì món quà của Cố Hàn Thanh, cô đã đi xem rất nhiều cửa hàng, so sánh nhiều lần mới quyết định mua đó.
 
Chắc chắn không thể tóm tắt trong hai từ tiện thể được.
 
Nhưng mà sau khi giải thích xong, cô lại cảm thấy có chút hối hận, bởi vì cô phát hiện sau khi cô nói xong thì Cố Hàn Thanh nhìn cô với ánh mắt vô cùng sâu xa, giống như sắp lột trần cô vậy, cô nuốt nước bọt, cảm thấy có chút nguy hiểm bèn nhấc mông lên dịch ra phía sau.
 
Cô vừa động, Cố Hàn Thanh khàn khàn nói: "Kiều Mộc, bây giờ tôi rất muốn đưa tiền cho em."
 
"Hả? Cái gì?" Kiều Mộc không theo kịp mạch não của ông chủ, ngơ ngác hỏi anh, cũng quên mất nhấc mông lui về phía sau.
 
Cố Hàn Thanh không giải thích, chỉ nói: "Tôi còn muốn ôm em nữa."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện