[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 51


trước sau


Kỳ Anh cười haha giải thích: “Chính là chế nhạo chị ta nói dối chuyện mình bị chuột rút, cho nên cư dân mạng mới gọi là Trình chuột rút. Chị dâu, em nói chị nghe, bây giờ bình luận về chị ta vô cùng tệ hại, tuyệt đối ảnh hưởng rất lớn đến giá trị thương nghiệp của chị ta rồi. Hôm nay chị ta có một sân khấu biểu diễn, nhưng đã bị hủy bỏ rồi.”
 
“Hủy bỏ rồi?” Khi Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên tách nhau ra thì biết được cô ta phải đến thành phố nào đó để biểu diễn, nhưng không biết là nó đã bị hủy rồi: “Hủy khi nào vậy? Là cô ta không muốn lên sân khấu, hay là phía nhà tổ chức không cho cô ta lên?”
 
“Mười rưỡi sáng nay đăng thông báo, lý do nhà tổ chức đưa ra là Trình Tâm Nghiên không được khỏe, không thích hợp lên sân khấu. Nhưng cụ thể là tự cô ta không muốn lên hay nhà tổ chức không cho lên thì không biết được. Nhưng dù thế nào thì đều có ảnh hưởng đến cô ta. Fan của cô ta từ tối qua đến hôm nay chẳng biết đã rớt bao nhiêu rồi.” Kỳ Anh vui mừng giơ ngón tay cái với Kiều Mộc: “Chị dâu, chị giành toàn bộ phần thắng! Lợi hại, lợi hại!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Mộc cười, không hề vui mừng trên nỗi đau của người khác, cũng không hề dương dương tự đắc: “Thực ra, nếu cô ta không chọc chị, chị cũng không làm gì cô ta cả. Chị cho rằng giữa hai người có thể chung giống hòa bình giống như hai người xa lạ.”
 
Từ sau khi Kiều Mộc phát hiện nữ chính Trình Tâm Nghiên này có mùi vị trà xanh thì vẫn luôn phòng bị cô ta. Nhưng cô vẫn sơ ý rồi, cảm thấy tốt xấu gì cô ta cũng là nữ chính, chắc nhân phẩm sẽ không đến nỗi quá tệ. Nào ngờ, hiện thực đã đánh thật mạnh vào mặt cô.
 
Cô cảm thấy vị trí của mình và Trình Tâm Nghiên bị đổi cho nhau rồi, trong sách nói nhân vật của cô cầu mà không có được cho nên cuối cùng càng ngày càng điên, bây giờ sẽ không phải là Trình Tâm Nghiên đấy chứ?
 
Kiều Mộc nhướng mày, cô không hề hy vọng Trình Tâm Nghiên sẽ phát điên, vì nó có nghĩa là cô ta sẽ tìm đủ mọi cách để gây phiền phức cho cô, như vậy rất đau đầu. Cô chỉ muốn mở công ty sống yên ổn và đi tiêu tiền mà thôi.
 
“Chị dâu, chị đừng mong có thể chung sống hòa bình với chị ta nữa. Em nói chị nghe một chuyện, nhưng chị nhất định đừng ghen, đừng buồn đó nha.” Kỳ Anh thần bí bịt miệng lại, tiến lại gần.
 
Kiều Mộc liếc nhìn cô ấy: “Chuyện gì thế?”
 
Kỳ Anh nhìn trái nhìn phải như đi ăn trộm, giọng nói cũng bất giác nhỏ lại: “Em nói chị nghe, Trình Tâm Nghiên thích anh em, không phải kiểu thích của em gái và anh trai, mà là phụ nữ đối với đàn ông.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc còn tưởng chuyện gì, cô cười nói: “Chuyện này chị biết mà.”
 
“Hả? Chị biết á? Chị biết khi nào thế?” Kỳ Anh ngạc nhiên, khó tin nhìn Kiều Mộc. Cô ấy tưởng rằng hôm qua mình nghe được bí mật động trời, còn muốn chia sẻ với chị dâu nữa cơ, sao chị dâu lại biết được?
 
“Khi Trình Tâm Nghiên ở nhà bọn chị thì chị đã phát hiện ra rồi.” Kiều Mộc tìm lý do: “Biểu hiện của cô ta cũng khá rõ ràng, em không phát hiện sao?”
 
“Trước đây em có cảm giác, nhưng cảm thấy chuyện này không thể nào, sau này chị ta lại ra nước ngoài mấy năm nên cách nghĩ này không còn vào sâu trong đầu em nữa.” Kỳ Anh chậc một tiếng: “Thật không ngờ chị ta lại có ý này với anh trai em, đáng lẽ lúc đầu không nên đón chị ta về nhà, nuôi ở bên ngoài, cho tiền là được. Nếu chị ta không vào ở, nói không chừng cậu mợ em sẽ không…”
 
Nói đến chuyện đau buồn này, vành mắt Kỳ Anh đỏ bừng, rất đáng thương.
 
Kiều Mộc mím môi, không kìm được mà nắm chặt vô lăng. Cho dù chuyện đau buồn của ba mẹ Cố Hàn Thanh đối với cô mà nói chỉ là mấy hàng chữ trong sách. Nhưng hiện giờ sau khi cô dần chấp nhận Cố Hàn Thanh, chuyện này đối với cô mà nói không đơn giản là mấy dòng chữ nữa, mà là mạng sống của hai con người, cũng là ba mẹ ruột của chống cô, ba mẹ chồng mà cô chưa từng gặp mặt.
 

Trong sách có kể ngắn gọn về hai người, họ đều rất tốt bụng thân thiện, chắc rất dễ chung sống.
 
Đáng tiếc thay, cô không có cơ hội nữa.
 
Kiều Mộc nắm lấy tay Kỳ Anh, an ủi cô ấy: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện vui đi. Em thấy thông báo chính thức của bộ phim mà chị đầu tư chưa? Chị nói em nghe, Hà Viện đến tìm chị rồi…”
 
Kiều Mộc biết Kỳ Anh thích “hóng dưa” trong nước, cho nên cô chủ động nói với cô ấy.
 
Quả nhiên Kỳ Anh phấn chấn tinh thần, mắt rưng rưng hỏi cô sau đó thì sao, sau đó thì sao.
 
Kiều Mộc cười, kể chuyện cho cô ấy nghe.
 
Nói một hồi đã đến được căn nhà cũ, Kiều Mộc xuống xe, lấy món quà ở cốp xe, là một bức tượng phật. Cô không nói ngay với ông nội Cố về chuyện của Trình Tâm Nghiên mà giả vờ như không có chuyện gì, chỉ nói về những chuyện bình thường trong nhà. Ăn xong bữa trưa, ông nội muốn tác hợp nên bảo cô đưa bánh ngọt đến công ty cho Cố Hàn Thanh.
 
“Mộc Mộc, ông mới hỏi Hàn Thanh rồi, thằng bé nói trưa nay không có chuyện gì cả, cháu mau đi đi.”
 
Kiều Mộc ngây ra: “Dạ? Cháu đưa đến công ty cho anh ấy á?”
 
“Đúng thế, chắc cháu rất ít khi đến công ty thằng bé phải không. Cháu xem cháu kìa, đường đường là một tổng tài phu nhân, ít ra phải đến đó nhiều một chút chứ.” Hôm qua sau khi ông nội Cố biết được tình cảm của Trình Tâm Nghiên đối với cháu trai không bình thường thì càng thêm tích cực tác hợp cho cô và Cố Hàn Thanh.
 
Ông còn chưa biết Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc thực ra đã dần bước vào mối quan hệ tốt đẹp rồi.
 
“Chị dâu, chị mau đi đi, đi xong thì quay lại tìm em.” Kỳ Anh có chung một lòng với ông ngoại, nhiệt tình tác hợp.
 
Kiều Mộc khó xử: “Như vậy hình như không tốt lắm, Hàn Thanh đang đi làm, cháu đến sẽ làm phiền đến anh ấy mất.”
 
“Làm phiền gì chứ, ông hỏi rồi, trưa nay thằng bé không bận gì cả, bây giờ chắc đang nghỉ ngơi rồi, cháu đi đi. Nó ngủ ít một chút cũng chẳng phải chuyện lớn gì.” Ông nội Cố vẫy tay, đốc thúc Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc khóc cười không xong, sao ông nội tác hợp gấp gáp như thế chứ, đã bảo cô đến công ty luôn rồi. Cô sờ mũi, trong lòng nghĩ có phải liên quan đến Trình Tâm Nghiên hay không, bèn mở miệng thăm dò: “Ông nội, chuyện, chuyện của Tâm Nghiên…”
 
Ông nội Cố biết cô muốn nói gì, đưa tay ngăn lại: “Mộc Mộc, chuyện này cháu không cần nói gì với ông cả, là Tâm Nghiên làm không đúng. Đợi con bé về ông sẽ gọi đến nói chuyện, cũng bảo con bé nói xin lỗi với cháu.”
 
“Không cần xin lỗi đâu ạ, hôm qua cô ấy đã xin lỗi cháu rồi.” Kiều Mộc lắc đầu.
 
Thực ra, hôm qua ai cũng nhìn ra được lời xin lỗi của Trình Tâm Nghiên không hề có thành ý, hoàn toàn là vì áp lực dư luận. Ông nội Cố rất quan tâm đến chuyện này.
 
“Nên xin lỗi vẫn phải xin lỗi, làm sai phải biết sửa đổi.” Ông nội Cố hơi thất vọng, lắc đầu, chắc lại nhớ đến Trình Tâm Nghiên, ông nói: “Bỏ đi, chuyện này tạm thời đừng nói nữa, cháu mau đi đưa bánh đi.”
 
Kiều Mộc hết cách, nhìn sang Kỳ Anh, cô ấy đang đá lông mày bảo cô mau đi nhanh. Kiều Mộc buồn cười, cầm lấy bánh ngọt ra khỏi nhà.
 
Khi đến dưới lầu công ty của Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc suy nghĩ có cần gửi tin nhắn báo với anh là cô đến trước hay không, mất công anh thật sự có việc bận, bản thân đột ngột lên đó sẽ làm phiền đến anh.
 
Nhưng lại muốn cho anh một bất ngờ.
 
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gửi tin nhắn thông báo cho anh. Công ty là nơi làm việc nghiêm túc, không thể tạo bất ngờ được.
 
Sau khi gửi tin nhắn xong, đợi khoảng hai phút cũng không thấy trả lời, không lẽ anh bận thật?
 
Hay ngủ say rồi?
 
Kiều Mộc gãi đầu, đội mũ đeo khẩu trang, đẩy cửa bước xuống xe. Ông nội đưa cho cô giấy phép thông hành của công ty, cô trực tiếp quẹt thẻ đi vào, rồi quẹt vào thang máy chuyên dụng của Cố Hàn Thanh, một đường đi thẳng lên tầng cao nhất.
 
Tính ra, đây là lần thứ hai cô đến công ty. Lần đầu là Cố Hàn Thanh gọi cô đến bàn chuyện hợp đồng hôn nhân, khi đó người đàn ông kia vô cùng lạnh lùng nói với cô, ngoài tiền anh chẳng cho cô được thứ gì cả. Kết quả, mới có hai tháng mà mọi thứ đã thay đổi. Bây giờ hai người đã thành một cặp vợ chồng hơi bình thường rồi, cô còn mang đồ ăn đến cho anh.
 
Thời gian thật kỳ diệu, sao hai người có thể đi đến hôm nay được nhỉ?
 
Kiều Mộc suy nghĩ lung tung, một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Kiều Mộc cho một tay vào túi áo khoác, sải bước đi ra.
 
Bên ngoài là phòng làm việc của trợ lý và phòng thư ký. Trợ lý nhìn thấy cô lập tức đứng dậy, đầu tiên là thắc mắc cô là ai, đợi khi Kiều Mộc gỡ khẩu trang xuống, anh ta trợn mắt ngạc nhiên đi tới: “Bà chủ, sao cô lại đến đây?”
 
Kiều Mộc gấp khẩu trang cho vào trong túi áo, sau đó cầm hộp thức ăn nói: “Đưa đồ ăn đến cho Hàn Thanh, anh ấy đang ở phòng làm việc sao?”
 
“Ơ… có đó, nhưng bên trong có…” Trợ lý nói chuyện hơi kỳ quặc, Kiều Mộc cảm thấy lạ: “Sao thế? Đang tiếp khách hả? Giờ này còn bàn chuyện sao?’
 
Chẳng phải ông nội nói anh không bận sao, lẽ nào trên đường cô đến đây mới có việc?
 

“Nếu có người thì tôi đi đây, lát nữa anh đưa hộp thức ăn này cho anh ấy đi, cứ nói là ông nội bảo tôi mang đến.” Kiều Mộc định bỏ đi.
 
Trợ lý gọi cô lại: “Bà chủ, đợi đã. Người bên trong cũng không phải đối tác làm ăn, mà là…

cô Trình Tâm Nghiên.”
 
Chuyện tối qua rất lớn, dù là một người không thích “ăn dưa” như trợ lý cũng đã biết được chuyện này từ vợ mình, Anh ta cũng biết Kiều Mộc là vợ của tổng giám đốc, đương nhiên biết cô và cô Trình Tâm Nghiên trong văn phòng kia không hợp nhau, cho nên anh ta nói chuyện có chút kỳ quặc.
 
Kiều Mộc nhướng mày ngạc nhiên, cô không ngờ sẽ là Trình Tâm Nghiên, chẳng phải cô ta đang ở ngoài tỉnh sao? Ồ, đúng rồi, sân khấu kia của cô ta bị hủy, chắc sáng sớm đã bay về Hải Thanh rồi. Nhưng không biết cô ta đến tìm Cố Hàn Thanh vì việc gì, tố cáo cô sao? Nói lên ấm ức của bản thân, bảo Cố Hàn Thanh làm chủ cho mình?
 
Ánh mắt Kiều Mộc sâu thẳm nhìn về phòng làm việc của tổng tài, sau lưng trợ lý đồ một tầng mồ hôi, anh ta cảm thấy tình hình hiện tại thật đáng sợ, anh ta có nên vào trong nhắc nhở tổng giám đốc Cố một chút không.
 
Lúc này, bên trong phòng làm việc, quả thực Trình Tâm Nghiên đang khóc lóc nói lên ấm ức của bản thân: “Anh Thanh, chuyện hôm qua em thật sự không cố ý, anh phải tin em đó. Em biết chị dâu chắc chắn không tin em, cho nên em chỉ đành đến tìm anh nói. Em cảm thấy cô ấy có hiểu lầm gì đó với em, cho nên mới dùng định kiến để nhìn em. Hôm qua em thật lòng nói xin lỗi cô ấy, kết quả em nghĩ chắc anh Thanh cũng nhìn thấy rồi. Bài trả lời kia của chị dâu cũng kỳ quái quá rồi, em không biết tại sao cô ấy lại như thế. Hiện giờ trên mạng có rất nhiều người đang mắng em, mắng rất khó nghe, trong lòng em vô cùng khó chịu.”
 
Trình Tâm Nghiên nói xong thì đập lên ngực mình, cảm giác như sắp không thở nổi nữa rồi.
 
Cố Hàn Thanh ngồi đối diện cô ta, hai chân bắt chéo, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ta. Đợi cô ta nói xong, ngón tay thon dài của anh mỡi gõ lên đầu gối, nhỏ giọng hỏi: “Tâm Nghiên, anh hỏi em một câu, khi đó em thật sự bị chuột rút mới ngáng chân Kiều Mộc sao?”
 
“Đương nhiên…”
 
“Nhìn vào mắt anh trả lời.” Cố Hàn Thanh nhấn mạnh.
 
Trình Tâm Nghiên đang cúi đầu, cả người run lên, chầm chậm ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đen như mực của Cố Hàn Thanh, lúc này cô ta bắt đầu hoảng loạn: “Em… em…”
 
Cô ta không thể nói dối được, ánh mắt của Cố Hàn Thanh quá sắc bén, tất cả những lời ngụy biện của cô ta đều biến mất không thấy tăm hơi.
 
Cố Hàn Thanh thất vọng rũ mắt xuống: “Tâm Nghiên, em thật sự khiến anh thất vọng quá. Em thích anh phải không? Cho nên em ghen tị với Mộc Mộc?”
 
“Anh Thanh?” Trình Tâm Nghiên không ngờ niềm yêu thích của bản thân lại bị đối phương nói ra một cách trắng trợn như thế. Sắc mặt cô ta trắng bệch, ngây ngốc nhìn Cố Hàn Thanh.
 
Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn lại, anh là một người thẳng thắn về mặt tình cảm, không thích nói những chuyện mơ hồ: “Hôm nay nói hết một lần luôn đi. Anh không biết tại sao em lại có loại tình cảm này với anh, nhưng anh vẫn luôn xem em như em gái, cho nên anh cảm thấy sau này chúng ta đừng tùy tiện gặp mặt nữa, duy trì khoảng cách đối với em, với anh, với Mộc Mộc đều tốt cả. Ngoài ra, anh muốn trịnh trọng nói cho em biết, Mộc Mộc là vợ anh, là người anh thích, anh không hy vọng người khác làm tổn thương đến cô ấy, đặc biệt là em. Anh xem em như em gái, nếu em làm tổn thương đến cô ấy, như vậy sẽ càng khiến anh đau lòng, em có biết không?”
 
Trình Tầm Nghiên bật khóc ra tiếng, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ qua sự yêu thích của bản thân lại trở thành như hiện tại. Đối phương nói thẳng ra thì thôi đi, anh còn tỏ tình một người phụ nữ khác trước mặt cô ta nữa.
 
Việc này khiến tình cảm của cô ta thật khó coi.
 
Anh còn cảnh cáo cô ta không được làm tổn thương đến Kiều Mộc.
 
Không làm tổn thương…
 
Hừ… Vậy tổn thương mà cô ta phải gánh chịu là cái gì?
 
Kiều Mộc nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ phòng làm việc, ngạc nhiên trao đổi ánh mắt với trợ lý. Bên trong đang làm gì vậy? Sao Trình Tâm Nghiên lại khóc dữ dội như thế, giống như trải qua chuyện sinh ly tử biệt vậy.
 
Quả thật có thể dùng “như đứt từng khúc ruột” để hình dung.
 
Vào lúc Kiều Mộc đang cảm thấy khó hiểu, cảnh cửa phòng làm việc bị mở ra, Trình Tâm Nghiên bịt miệng lao ra ngoài. Khi cô ta nhìn thấy Kiều Mộc thì ngẩn ra, sau đó không chút che đậy mà oán hận lườm Kiều Mộc một cái, vùi đầu chạy đi.
 
Kiều Mộc hơi ngạc nhiên, lại vô tội chớp chớp mắt. Lườm cô làm chi, cô có làm gì đâu chứ.
 
“Mộc Mộc?” Phía sau, tiếng gọi ngạc nhiên của Cố Hàn Thanh vang lên, anh không ngờ Kiều Mộc sẽ ở bên ngoài phòng làm việc.
 
Kiều Mộc quay đầu, cười nheo mắt nhìn anh: “Hàn Thanh, ông nội bảo tôi mang bánh ngọt đến cho anh, không làm phiền đến anh chứ?”
 
Cố Hàn Thanh nhăn mày, đi ra đứng bên cạnh cô, liếc mắt nhìn trợ lý: “Sao không nói với tôi là bà chủ đứng ở bên ngoài?”
 
Trợ lý nhìn về phía Trình Tâm Nghiên rời đi, trả lời trong im lặng.
 
Kiều Mộc đẩy anh một cái, giải vây giúp trợ lý: “Chẳng phải anh có khách sao. Mau vào trong nếm thử bánh ngọt này đi, ngon lắm đó.”
 
Cố Hàn Thanh mím môi bất lực, nhận lấy hộp thức ăn, tay còn lại nắm lấy tay cô gái đi vào phòng làm việc. Cửa vừa đóng lại, Kiều Mộc thoải mái hơn rất nhiều.
 
“Mộc Mộc, vừa nãy tôi và Tâm Nghiên…” Cố Hàn Thanh muốn giải thích gì đó, nhưng Kiều Mộc đã đưa tay đặt lên môi anh, cười nói: “Không cần giải thích với tôi, giữa vợ chồng với nhau cũng cần phải có không gian riêng tư mà.”
 
Cô cũng không phải người nhất định phải biết rõ mọi chuyện là thế nào.
 
Ánh mắt Cố Hàn Thanh ấm áp, nắm lấy bàn tay đang đặt trên môi, hôn lên nó: “Tôi đã nói rõ với em ấy rồi, tôi nghĩ sau này em ấy sẽ không đến tìm cô gây phiền phức nữa đâu.”
 

“Ồ, thế à.” Thực ra Kiều Mộc không tin lắm, nhưng cũng không muốn làm anh mất hứng, cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta ăn bánh ngọt nhé?”
 
“Được.” Cố Hàn Thanh kéo cô ngồi xuống sô pha, Kiều Mộc mở hộp thức ăn cho anh, lấy lên một miếng đút cho anh: “Anh ăn thử đi.”
 
Đôi mắt đen của Cố Hàn Thanh hơi híp lại, lặng lẽ nhìn lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô gái, không nói gì cả, nghiêng người cắn một miếng.
 
“Anh thấy sao?”
 
“Tay nghề của quản gia Hà phải không?”
 
“Anh nếm ra được sao?” Kiều Mộc ngạc nhiên.
 
Cố Hàn Thanh khẽ cười: “Tôi ăn từ nhỏ đến lớn, tất nhiên phải biết rồi.”
 
“Cũng phải, là tôi ngốc.” Kiều Mộc nói đùa: “Nè, anh tự lấy ăn đi.”
 
“Em đút tôi.” Cố Hàn Thanh không nhận lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc đỏ bừng mặt, mắng anh: “Này, anh Cố, sao anh trở nên lười biếng như vậy, không giống anh chút nào.”
 
“Vậy em cảm thấy tôi nên như thế nào?” Cố Hàn Thanh thật sự có chút tò mò hình tượng của mình trong lòng Kiều Mộc ra sao.
 
“Anh nên là người lạnh lùng khó gần, chuyện gì cũng tự mình làm! Sao có thể bảo cô gái đút anh ăn được, người ta đều là con trai đút con gái không đó.” Kiều Mộc khịa anh.
 
Cố Hàn Thanh nhướng mày, như nhận ra gì đó: “Được, tôi đút em.”
 
Nói xong anh cắn một miếng bánh ngọt trên tay Kiều Mộc, rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô.
 
Kiều Mộc: !!!
 
Cô trợn to mắt, giây tiếp theo khi răng đã bị cạy ra, con ngươi như muốn bay cả ra ngoài.
 
Mặt mày đỏ bừng.
 
Anh, anh, anh, anh!!!
 
Không ngờ anh là một người đàn ông như thế!
 
Cô thật sự nhìn nhầm anh rồi!
 
Đây là lần đầu tiên hai người môi chạm môi ướt át, hoàn toàn khác với những nụ hôn chạm nhẹ lúc trước. Một người cô đơn từ trong bụng mẹ như Kiều Mộc trước giờ chưa từng cảm nhận qua kích thích như vậy, cơ thể dần trở nên mềm nhũn, bánh ngọt trong tay cũng rớt xuống đất, cô dần bị người đàn ông đè nằm lên ghế sô pha.
 
Cũng không biết đã hôn được bao lâu, Kiều Mộc cảm thấy bản thân sắp chết rồi, cuối cùng người đàn ông đã nỡ buông cô ra, còn dùng giọng nói khàn khàn từ tính trêu chọc cô: “Sao em không hít thở.”
 
Kiều Mộc lườm anh, nghiên răng nói: “Cố Hàn Thanh, anh đáng ghét, thật sự đây là lần đầu tiên anh yêu đương sao? Hôn môi nồng nhiệt như thế, anh lừa ai thế hả!”
 
Cố Hàn Thanh ngây người, không ngờ sẽ bị cô chất vấn chuyện này. Anh chớp mắt, vô tội nói: “Chỉ có thể nói rằng tôi có tài năng thiên bẩm thôi. Mộc Mộc, lẽ nào như vậy cũng không được à.”
 
“Khỉ á, còn lâu tôi mới tin anh.” Kiều Mộc thở dốc, phản bác lại.
 
Cố Hàn Thanh cười khàn: “Thật mà, không tin thì thử thêm nhé.”
 
Anh lại chặn lấy Kiều Mộc, cô bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, hình như nghe người đàn ông hỏi tối nay ngủ chung một chiếc giường hay gì đó, cô mơ mơ hồ hồ đồng ý rồi.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện