[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 53


trước sau


Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Hàn Thanh đã đi làm, cô cũng không biết anh đi từ lúc nào.
 
Kiều Mộc rên một tiếng, đôi tay che mặt lại, chui vào trong chăn.
 
Cố Hàn Thanh thật sự độc thân từ trong bụng mẹ sao? Sao anh lại hiểu nhiều như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chẳng lẽ loại chuyện này đối với đàn ông thì đều có thiên phú từ trong xương cốt?
 
Kiều Mộc nghĩ thế nào cũng không ra, đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt mạch suy nghĩ hỗn loạn của cô, nhìn thấy là Mạnh Hàm gọi đến, cô nhanh chóng nghe máy: “A lô? Hàm Hàm?”
 
“Mộc Mộc, cô xem hotsearch chưa?” Mạnh Hàm nghiêm túc hỏi.
 
Kiều Mộc lên tiếng: “Chưa, làm sao thế?”
 
Mạnh Hàm dừng một chút, giải thích: “Hiện giờ hotsearch số năm trên Weibo là #Fan truyện nhất trí muốn Hà Viện diễn #. Mộc Mộc, cô nghe tiêu đề như thế hẳn là đã hiểu rồi chứ?”
 
Kiều Mộc bật cười: “Ai mua hotsearch?”
 
Mạnh Hàm cũng cười theo: “Cô nói xem?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Mộc lười biếng vén tóc dài ra sau, chống tay ngồi dậy: “Mấy người Hà Viện mua? Không đến mức vậy chứ, muốn dùng dư luận ép tôi?”
 
“Xem ra đúng là như vậy, hôm qua người đại diện của cô ta gọi cho tôi lúc muộn, là vì xin lỗi chuyện hôm đó Hà Viện không lễ phép, còn tự nguyện giảm thù lao đóng phim,  xem ý là vẫn muốn diễn bộ này của chúng ta. Tôi biết cô nhất định sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa, vì thế tự chủ trương từ chối. Sau đó bộ phận tuyên truyền của chúng ta giám sát được trên mạng có rất nhiều cư dân mạng tự xưng là fan truyện đi spam bình luận muốn Hà Viện diễn. Lúc ấy tôi không để ý, kết quả không ngờ rằng ngủ một giấc dậy, ngay cả hotsearch cũng mua rồi. Hơn nữa hôm nay đoàn phim nói với tôi, nhà đầu tư khác và bên xuất xuất cũng không vừa lòng nữ chính chúng ta chọn, nói là muốn đổi thành Hà Viện.”
 
“Thủ đoạn của Hà Viện cũng được lắm, muốn cướp một cách kiêu ngạo như vậy?” Kiều Mộc mỉm cười không chút lo âu: “Chỉ là cô ta quá xem trọng bản thân, cũng quá coi thường tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”
 
“Nhưng Mộc Mộc, bây giờ những nhà đầu tư khác cũng tạo áp lực cho cô, chuyện này… Sợ là có hơi phiền phức.” Mạnh Hàm lo lắng nói.
 
Kiều Mộc không sao cả: “Chuyện này không đáng là gì, bọn họ muốn đầu tư thì đầu tư, một mình tôi cũng nuốt trọn được bàn cỗ này. Nhưng mà Hà Viện cứ luôn dắt mũi dư luận như vậy, đúng là hơi phiền. Cô bảo đạo diễn Lý đẩy nhanh tiến độ, chuẩn bị tốt ảnh tạo hình, nhân tiện quay mấy video ngắn của nam nữ chính, đảm bảo rằng chuyện lần này sẽ là cơ hội để chúng ta tuyên truyền.”
 
Mạnh Hàm nghe hiểu ý cô, đáp lại: “Được, tôi hiểu rồi Mộc Mộc, tôi sẽ dặn dò cẩn thận.”
 
“Đúng rồi, Hàm Hàm, chúng ta còn có thể cố ý rải những lời này…” Kiều Mộc hạ giọng, nham hiểm mà nói vài câu.
 
Mạnh Hàm cười khúc khích: “Mộc Mộc, cô càng ngày càng có tố chất gian thương.”
 
“Làm gì có, tôi là một bà chủ tốt!” Kiều Mộc kiên quyết không thừa nhận cô là gian thương.
 
Đoàn phim bên kia hành động rất nhanh, đến mười hai giờ trưa, ảnh tạo hình của nam nữ chính đã chỉnh sửa xong, còn nhân tiện đăng vài video giao tiếp khi hai người dùng tính cách của nhân vật chính. Rốt cuộc nhìn thấy người thật có thể động đậy, hơn nữa ngoại hình của nam nữ chính cũng đẹp, tạo hình cũng rất có tâm, vì thế sự phản đối cũng yếu dần.
 
[Cảm thấy cũng không tệ lắm.]
 

[Tạo hình cũng rất có tâm, rất giống nguyên tác, là Lâm Thiên và Liễu Giai trong lòng tôi.]
 
[Tôi cảm thấy cảnh bên lề rất ổn, tuy rằng ngắn quá nên cũng không nhìn ra kỹ thuật diễn, nhưng cảm giác CP giữa hai người rất mạnh, thật là xứng đôi.]
 
[Tôi cảm thấy mọi người cũng đừng khó tính quá, tôi xem [Giải trí bát ca] nói là bộ phim này bắt đầu dùng diễn viên mới đóng vai chính, là bởi vì diễn viên có danh tiếng thì thù lao quá cao, đoàn phim muốn dành tiền để làm hiệu ứng và hậu kỳ, cũng coi như là một loại thái độ rất có trách nghiệm.]
 
[Nghĩ lại cũng đúng, hôm qua mọi người quá kích động. mấy năm nay hiệu ứng phim tiên hiệp càng ngày càng kém, tư bản luôn tìm diễn viên lưu lượng diễn, nhưng tất cả hiệu ứng đều làm ẩu. Còn không bằng tìm diễn viên mới, sau đó làm hậu kỳ thật tốt, hơn nữa gương mặt mới nhìn cũng mới mẻ, ít nhất tôi cảm thấy ngoại hình của hai người này đủ xem.]
 
[Đúng rồi, cái cô Hà Viện kia đẹp thì đẹp đó, nhưng mà thù lao của cô ta chắc chắn sẽ cao hơn, đoàn phim không cần cô ta, tất nhiên là vì không thống nhất được thù lao.]
 
[Nam nữ chính đều là diễn viên dưới trướng Kim Sư, cũng không cần thiết nói chuyện thù lao đóng phim không thống nhất, hiển nhiên là tổng giám đốc Kiều muốn push hai người này. Nhưng mà sau khi nhìn hai người hóa trang, tôi quyết định tin tưởng ánh mắt của tổng giám đốc Kiều.]
 
[Fans của Hà Viện mặt mũi thật lớn, chị gái nhà các người cũng không tốt như vậy, OK? Không biết bị bao nhiêu người bóc phốt có bệnh ngôi sao, sợ là lúc thử vai cũng ra vẻ ngôi sao, cho nên tổng giám đốc Kiều mới không cần cô ta.]
 
[Lầu trên phán chuẩn, có vẻ là ra vẻ ngôi sao không thành, bị người ta ghét bỏ đá ra, tôi thấy có blogger đưa tin hot, vốn dĩ tổng giám đốc Kiều gọi một mình cô ta ở lại để bàn hợp đồng, kết quả không biết cô ta nói cái gì chọc giận tổng giám đốc Kiều, lúc này cô ấy mới chọn một người mới đang học đại học.]
 
[Đây là thật sao? Nếu đúng là như vậy, chẳng phải là Hà Viện tự làm tự chịu? Nói thật, tôi đã ngứa mắt cô ta từ lâu, tôi cảm thấy sau khi cô ta hot lên, có cảm giác giống nhà giàu mới nổi, quá kiêu ngạo, luôn ra vẻ cô ta là người nổi tiếng nhất thế giới.]
 
[Còn không phải sao, lần trước còn đăng bài PR lấn át chị gái tôi, cô ta mới hot một bộ phim, còn chị tôi có tới ba bộ hot, cũng không biết cô ta lấy dũng khí từ đâu, không tôn trọng tiền bối chút nào.]
 
[Chờ xem đi, sớm hay muộn cô ta cũng ngã ngựa, tôi chờ ngày cô ta gặp báo ứng.]
 
Những lời này, có acc clone điều hướng dư luận, cũng có tình cảm chân thật của fan, cứ như vậy, dư luận lúc trước nghiêng về một bên phản đối cũng xoay chuyển. Ngược lại chuyện Hà Viện mắc bệnh ngôi sao cũng bị đào lại, cũng không biết bị ai mua hotsearch.
 
Phùng Chi vội vàng tiêu tiền dìm xuống, vô cùng khiếp sợ.
 
Hà Viện cũng rất tức giận: “Nhất định là Kiều Mộc hại em, nhất định là cô ta mua hotsearch nói em mắc bệnh ngôi sao!”
 
Phùng Chi cau mày, cũng cảm thấy việc này là do Kiều Mộc làm: “Viện Viện, chúng ta cũng đừng tranh nhân vật kia nữa, lần này sợ là đã hoàn toàn đắc tội tổng giám đốc Kiều, nếu lại đắc tội thêm nữa, nói không chừng sẽ bị cô ta phá hết đường lui. Chị thấy trên mạng có truyền một bức ảnh tổng giám đốc Kiều đi vào tập đoàn Cố thị, có rất nhiều cư dân mạng đều suy đoán rằng cô ta là bà Cố, nếu thật là vậy, chúng ta đắc tội không nổi!”
 
“Dựa vào cái gì cô ta có thể chỉnh em, em lại không thể làm gì cô ta?” Hà Viện không phục mà phản bác lại.
 
Phùng Chi bình tĩnh nói: “Bởi vì cô ta là tư bản, em cùng lắm chỉ là một người làm thuê. Không có chỗ dựa, em làm thế nào để đấu với người ta? Em xem Trình Tâm Nghiên cũng liên tiếp gặp phải tin tức tiêu cực, chính là bởi vì đắc tội cô ta, em còn không nhìn ra thân phận của cô ta sao? Trình Tâm Nghiên là em gái nuôi của tổng giám đốc Cố mà cũng không đấu lại được!”
 
“Chị Chi, em không cam lòng, Kiều Mộc là cái thá gì!” Hà Viện cắn môi, tức đến nắm chặt đôi tay.
 
Từ sau khi cô ta nổi tiếng, còn chưa từng chịu tủi nhục thế này, người khác đều theo ý cô ta, cô ta có thể đồng ý phỏng vấn rồi lại đột nhiên đổi ý, cũng là vì tổ sản xuất đưa ra đãi ngộ không tốt, tùy tiện giận dỗi.
 
Nhưng cho dù cô ta làm vậy, người khác vẫn cầm tiền cầu xin cô ta lên chương trình, đây là bởi vì cô ta nổi tiếng! Cô ta chính là lưu lượng, là nhiệt độ, là cây rụng tiền!
 
Cho nên trên mạng đồn đãi cô ta mắc bệnh ngôi sao thì làm sao? Ai dám chỉ tên nói họ là cô ta?
 
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp phải cái móng tay nhọn như Kiều Mộc.
 
Kiều Mộc đúng là không hề cho cô ta chút mặt mũi nào!
 
“Viện Viện, không cam lòng cũng nhịn đi, chúng ta không thể trêu vào đối phương. Hơn nữa, trước đây em có chút hành vi không được tốt lắm, nếu như bị phơi ra ánh sáng sẽ bị mọi người vùi dập đấy. Hiện giờ những chuyện đó chưa bị đào ra, chẳng qua là vì em vẫn nổi tiếng, không ai dám đi đầu.” Phùng Chi vỗ vỗ bả vai Hà Viện, tận tình khuyên nhủ cô ta.
 
Gần đây Hà Viện quá kiêu ngạo, chị ta biết như thế không tốt, nhưng cũng không khuyên được cô ta, có lẽ lần này gặp phải móng tay nhọn như Kiều Mộc, ngược lại có thể làm cô ta tỉnh táo hơn chút, để cô ta biết giới giải trí không phải do cô ta định đoạt, phải học cách kiềm chế hành vi và lời nói của mình.
 
Ngày tiếp theo Kiều Mộc mới biết dư luận xoay ngược lại và chuyện Hà Viện mắc bệnh ngôi sao suýt chút nữa hot lên. Cô đi Thổ Nhĩ Kỳ chơi cùng Kỳ Anh, đến nơi đã bắt đầu ngủ, sau khi nghỉ ngơi mới lấy điện thoại ra lướt Weibo trong nước.
 
Mạnh Hàm cũng thuật lại cho cô nghe chuyện hôm qua, Kiều Mộc cười nói: “Thật là kỳ quái, tôi chỉ bảo cô lan tin rằng chúng ta chọn người mới là vì để dành tiền làm hậu kỳ, lại nói lập lờ rằng Hà Viện ra vẻ ngôi sao trong lúc thử vai, cũng không bảo cô mua hotsearch nha?”
 
“Đúng vậy, không phải tôi mua, có vẻ là đối thủ của cô ta mua.” Mạnh Hàm cũng dùng voice chat hồi âm: “Nhưng tôi nghĩ cô ta sẽ cho rằng chúng ta mua, sợ là trong lòng hận chết chúng ta.”
 
“Chà, vậy thì tôi còn oan hơn Đậu Nga.” Kiều Mộc và Kỳ Anh nằm trên ghế, lười biếng nói: “Nhưng mà lười quản việc này, cô ta hẳn sẽ không làm bậy nữa, chuyện này coi như kết thúc.”
 
“Ừ, những việc phía sau giao cho đoàn phim đi, chúng ta hẳn là không cần xen vào. Thật không ngờ một buổi thử vai cũng mang đến nhiều rắc rối như vậy.”
 
“Đây là ví dụ chân thực của việc tranh đoạt tài nguyên nha.” Kỳ Anh lên tiếng trong boxchat: “Chỉ có cư dân mạng bình thường không hiểu, nhưng người có kinh nghiệm nhất định sẽ nhận ra Hà Viện đang giành tài nguyên, may mắn đây là chị dâu em đầu tư, cô ta cũng không giành nổi.”
 
“Anh Anh nói đúng, giới giải trí này tranh giành tài nguyên rất thảm khốc, lần này xem như là lần đầu tôi trải qua.” Nếu không phải Mạnh Hàm tới công ty của Kiều Mộc giúp cô, chỉ sợ sẽ mãi mãi không hiểu được toan tính trong đó.
 
Đây cũng là lần đầu tiên của Kiều Mộc, cô nói: “Không sợ, chúng ta tìm hiểu từ từ, công ty vừa mới có khởi sắc, mọi việc đều phải từ từ tiến lên.”
 
“Dù sao thì tôi ôm chặt đùi của Mộc Mộc, chờ cô mang tôi bay cùng.” Mạnh Hàm đùa.
 
Kiều Mộc nói: “Được thôi, cô nhanh chóng xin nghỉ đông, tôi phê chuẩn cho cô, đưa cô cùng ra nước ngoài.”
 
“Không được nha, cuối năm rất bận, tôi phải trông chừng thay cô.” Mạnh Hàm rất là có trách nhiệm: “Cô đi chơi thật vui nhé. Đúng rồi, bao giờ thì cô về? Cuối tuần này cô còn phải quay chương trình mà?”
 
“Có quay, chơi thêm hai ngày rồi về.”
 
“Tổng giám đốc Cố cũng chịu để cô ra ngoài hả, gần đây không phải tình cảm rất tốt sao?” Mạnh Hàm theo bản năng hóng hớt một câu.
 
Đúng lúc này, mặt Kiều Mộc đỏ lên, cảm thấy rất không tự nhiên: “Ai da, gì mà có chịu hay không, tôi đi chơi tiếp đây, không nói chuyện với Hàm Hàm nữa, tôi và Anh Anh muốn ra ngoài chơi.”
 
“Được rồi, hai người chơi vui, lúc về mua cho tôi chút đồ lưu niệm.” Mạnh Hàm không nghe ra sự ngượng ngùng của Kiều Mộc.
 
Nhưng Kỳ Anh đã nhìn ra, chỉ vào gương mặt đỏ rực của cô mà nói: “Chị dâu, em đã nhìn ra rồi, chị hẹn em ra nước ngoài gấp như vậy, quả nhiên là vì anh em. Nói thật đi, chị và anh em làm sao thế? Vì sao chị muốn trốn anh ấy?”
 
“Không thể nào, chị trốn anh ấy làm gì. Em đừng đoán mò, đi thôi, đi thôi, chuẩn bị một chút rồi ra ngoài chơi. “ Kiều Mộc không chịu nói, chỉ là trong mắt lóe lên sự ngượng ngùng.
 
Đêm đó ở nhà ông nội, thật sự quá xấu hổ, cô cần ra nước ngoài bình tĩnh một chút, bằng không cũng không biết đối mặt với Cố Hàn Thanh thế nào. . Hơn nữa, hai người đã ngủ chung, nếu cô ở nhà, nhất định cũng phải ngủ cùng giường với anh, đến lúc đó củi gần rơm lâu

ngày cũng bén, chẳng phải sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào sao!
 

Nghĩ lại đều thấy ngượng.
 
Như thế, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ở nước ngoài chơi đến thứ sáu, mua ba thùng đồ thật lớn, đồng hồ cùng túi xách không nói, Kiều Mộc còn nhìn trúng một hòn đảo giữa hồ, đã bàn xong giá cả, chờ cô về nước quay chương trình xong lại bay sang ký hợp đồng.
 
Ở phòng chờ VIP, Kiều Mộc lướt xem ảnh chụp du lịch với Kỳ Anh, chọn vài tấm để đăng lên tài khoản phụ, còn có một tấm chụp bóng lưng của hai người.
 
Caption: [Chuyến du lịch nói đi là đi cùng bạn bè, quá tuyệt vời!]
 
Fan CP lập tức bình luận ở dưới.
 
[Bà Cố rốt cuộc cũng tìm được mật khẩu rồi à!]
 
[Cuối cùng cũng phát cơm chó, chỉ chờ chút lương thực này của chị gái, phát kẹo nhiều hơn đi!]
 
[Rốt cuộc chị gái cũng đăng Weibo, thành thật khai mau, chị có phải tổng giám đốc Kiều không?]
 
[Fan của tổng giám đốc Kiều tới đây, bà Cố đúng là tổng giám đốc Kiều chứ? Bóng lưng này, thám tử nào đó thử so sánh xem, có phải tổng giám đốc Kiều hay không.]
 
[Lại giấu mặt, càng ngày tôi càng cảm thấy chị gái chính là tổng giám đốc Kiều, bằng không vì sao phải giấu mặt, không cần thiết phải thần bí như thế chứ?]
 
Kiều Mộc không ngờ rằng ở tài khoản phụ lại có nhiều người bình luận như vậy, đều đoán rằng cô chính là tổng giám đốc Kiều. Cô có chút kinh ngạc, Kỳ Anh lướt xem phần bình luận của cô, cười ha ha: “Chị dâu, có vẻ chị sắp bại lộ rồi.”
 
“Chị cũng không ngờ có nhiều người đoán chị là bà Cố như vậy.” Kiều Mộc ấp úng, muốn xóa bài đăng này đi, nhưng làm vậy càng có vẻ lạy ông tôi ở bụi này.
 
“Chị dâu, em nói với chị lâu rồi, cư dân mạng rất thông minh, chị đừng coi người ta là đồ ngốc.” Kỳ Anh nhướn mày, tiện thể, cô ấy vui vẻ hoan hô: “Chị dâu, anh em bình luận kìa! Chị mau trả lời anh ấy đi!”
 
Kiều Mộc híp híp mắt, chính bản thân cô cũng không phát hiện rằng cô cầm lấy điện thoại rất nhanh, nóng lòng muốn xem.
 
[Chơi vui vẻ, có thể về nhà chưa?] Đằng sau còn có hai cái emoji tủi thân, Kiều Mộc nghẹn họng, phản ứng đầu tiên là: Bị trộm tài khoản sao?
 
“A a a, anh em thật đáng yêu, anh ấy đang làm nũng với chị sao? A a a, chị dâu, chị mau trở về với anh ấy đi! Anh thật là đáng thương!” Kỳ Anh kích động kêu lên, điên cuồng lắc cánh tay Kiều Mộc.
 
Cố Hàn Thanh từ nhỏ đã lạnh lùng, từ khi Kỳ Anh có ký ức đến giờ, người anh họ này đã rất ít khi cười, nói chuyện cũng giống ông cụ non, không ngờ rằng sau khi anh thích Kiều Mộc sẽ trở nên dịu dàng như vậy, còn làm nũng.
 
Kỳ Anh nhìn Kiều Mộc với ánh mắt sùng bái: “Chị dâu, chị thật giỏi, có thể biến anh em trở thành như vậy, bội phục bội phục!”
 
“Không, hiện giờ chị nghĩ rằng anh ấy bị trộm tài khoản.” Kiều Mộc xụ mặt đáp lại, cô lập tức vào Wechat hỏi Cố Hàn Thanh, đây là lần đầu tiên hai người liên hệ kể từ đêm hôm đó: [Anh bị trộm tài khoản? Trên Weibo là anh à?]
 
Bên kia trả lời rất nhanh: [Không phải tôi thì là ai?]
 
Vành tai Kiều Mộc lập tức ửng đỏ, tim cô run lên một chút: [Cảm giác rất không giống anh, anh cũng biết dùng emoji cơ đấy.]
 
[Tôi là người hiện đại, không phải cổ đại.] Có Hàn Thanh bất đắc dĩ, chẳng lẽ anh không thể dùng emoji sao? Ngày thường chỉ là anh không thích dùng, cũng không phải anh không biết.
 
[Được rồi, chỉ là hơi giật mình thôi, người ta lần đầu tiên nhìn thấy mà.] Kiều Mộc mím môi.
 
[Hôm nay mấy giờ em về? Bay lúc mấy giờ?] Cố Hàn Thanh hỏi.
 
Kiều Mộc chần chừ, cô không chắc đêm nay có về nhà ở không.
 
Cố Hàn Thanh có vẻ đoán được suy nghĩ của cô, lại nhắn tới: [Không được trốn tránh, chúng ta là vợ chồng, em nghĩ em trốn được bao lâu? Nói cách khác, chúng ta nhiều ngày không gặp, em không nhớ tôi sao?]
 
Kiều Mộc ngẩn ra, suy nghĩ trong lòng bị phát hiện, lập tức giống như nước có gas, điên cuồng nổi bọt, giờ khắc này cô mới ý thức được, kỳ thật cô rất nhớ Cố Hàn Thanh, rất muốn trở về sớm để gặp anh.
 
Trong lòng chua chua ngọt ngọt, Kiều Mộc ngượng ngùng chớp mắt, đáp lại: [Ừ.]
 
Lúc sau cô không nói gì nữa, chỉ lên Weibo trả lời anh: [Anh Cố, hôm nay sẽ về.]
 
Hành động này khiến các fan CP rất là kích động, tất cả đều a a a kêu lên.
 
[Quá ngọt ngào, tổng giám đốc Cố cùng bà Cố thật sự quá ngọt!]
 
[Bà Cố đi ra ngoài chơi cũng không rủ tổng giám đốc Cố, anh ấy thật đáng thương.]
 
[Trước kia nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tổng giám đốc Cố, còn tưởng rằng anh ấy sẽ không dùng emoji tủi thân. Hiện tại xem ra đàn ông đều là trẻ con trước mặt người mình thích. A a a, càng nói càng thấy ngọt!]
 
Mà chỗ này, còn đính kèm bình luận của cư dân mạng kinh nghiệm phong phú chỉ đơn thuần muốn bóc trần sự thật bên trong.
 
[Bà Cố đi chơi mấy hôm, hôm nay trở về, chẳng phải là khớp với chương trình ngày mai sao?]
 
[Đúng vậy, nếu không vì sao không về hôm qua, cũng không về ngày mai, chọn cái ngày nửa vời như thứ sáu?]
 
[Woa, càng cảm thấy Kiều Mộc là bà Cố, nhưng hình như cô ấy không muốn thừa nhận, chúng ta làm gì để cô ấy thừa nhận đây?]
 
[Thật thú vị, không ngờ bà Cố chính là Kiều Mộc, ngày mai mọi người nhìn chằm chằm xem, để coi có điểm nào tương tự không.]
 
Dưới phần bình luận, cư dân mạng quang minh chính đại lên kế hoạch, Kỳ Anh cho Kiều Mộc xem, Kiều Mộc không quan tâm: “Kệ bọn họ đi. Nhìn xem bọn họ muốn làm gì để vạch mặt của chị.”
 
Cô không để bụng chuyện có bị vạch trần hay không, ngược lại chơi cùng cư dân mạng, nhìn xem bọn họ làm gì để cô bại lộ.
 
Trở về nước, đèn đã lên rực rỡ. Trời mùa đông nhanh tối, sáu giờ đã tối hẳn rồi chứ đừng nói bảy giờ, ánh sáng rực rỡ khắp cả thành phố, phồn hoa lộng lẫy.
 
Xe của Kiều Mộc đỗ ở sân bay, là loại xe G không gian lớn chạy băng băng, cô đưa Kỳ Anh về nhà trước.
 
Tới cửa nhà cô ấy rồi, Kỳ Anh cởi dây an toàn: “Chị dâu, em về trước, chị lái xe về cẩn thận chút, về đến nhà nhắn tin cho em.”
 

“Chị biết rồi, em cũng thế, về ngủ sớm đi, mấy ngày nay mệt mỏi rồi.”
 
“Có mệt gì đâu, em thực sự rất vui vẻ.” Kỳ Anh mở cửa xuống xe. “Em đi đây, chào chị.”
 
“Tạm biệt.”
 
Nhìn theo Kỳ Anh đi vào, lúc này Kiều Mộc mới dẫm chân ga về biệt thự giữa núi.
 
Lúc cô về tới nhà đã hơn tám giờ rưỡi, quản gia Trần vui sướng ra đón cô: “Bà chủ, sao cô không để tài xế ra sân bay đón.”
 
“Không sao, tôi tự lái về được, Hàn Thanh đâu?” Kiều Mộc hỏi.
 
Quản gia Trần chỉ lên tầng hai: “Ông chủ đang tập thể thao trên đó, nhất định còn chưa biết cô đã về, tôi lên thông báo với cậu ấy.”
 
“Đừng, tôi tự đi, cho anh ấy một bất ngờ.” Kiều Mộc chớp chớp mắt, tuy rằng cô nói với Cố Hàn Thanh rằng hôm nay sẽ về, nhưng chưa nói cụ thể lúc mấy giờ, chính là vì cho anh một bất ngờ.
 
Cô cầm theo một món quà do chính cô mua, chắp tay sau lưng đi lên tầng, lặng lẽ đến cửa phòng gym, thật cẩn thận vặn tay nắm, đẩy cửa ra một chút để nhìn lén bên trong.
 
Anh đang đeo tai nghe chạy bộ trên máy, đưa lưng về phía cô. Kiều Mộc nâng mi, cảm thấy thần kỳ, lúc anh vận động còn nghe nhạc sao? Chuyện này đúng là hiếm thấy.

 
Kiều Mộc vừa nghĩ vừa lén lút đi vào, thấy máy chạy bộ của anh tốc độ rất nhanh, cô cũng không tiến lên quấy rầy, tránh dọa anh bị thương.
 
Cô tìm một chỗ phía sau máy chạy bộ để ngồi, ung dung ngồi xuống thưởng thức dáng người hoàn mỹ của anh.
 
Thật là không thể tưởng tượng nha, một người bình thường như cô, thế mà lại gả cho một người vừa cao vừa đẹp trai lại có tiền, còn kiên trì tập luyện quản lý dáng người. Loại đàn ông cực phẩm này tìm ở chỗ nào được, cho nên trước đó cô trốn tránh làm gì, nếu hai người làm chuyện đó thật, còn không biết là ai được lợi đâu.
 
Kiều Mộc dần dần nghĩ thông vài chuyện, cô sờ món quà trong túi áo, rũ mắt khẽ cười.
 
Bỗng nhiên, cô nghe thấy Cố Hàn Thanh gọi mình, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Hàn Thanh cũng đang ngạc nhiên nhìn cô, hiển nhiên đến giờ mới phát hiện cô ở phía sau.
 
Anh tắt máy chạy bộ, tháo tai nghe đi đến chỗ cô: “Em về lúc nào?”
 
Kiều Mộc rũ mi: “Vài phút trước, thấy anh đang chạy nghiêm túc nên không quấy rầy anh.”
 
“Em nên gọi tôi chứ.”
 
Cố Hàn Thanh thấp giọng nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, mấy ngày không gặp, lại còn là sau khi chuyện đó phát sinh, ánh mắt Cố Hàn Thanh vô cùng sâu xa.
 
Kiều Mộc vừa mới nghĩ thông, dưới ánh mắt như vậy của anh lại muốn đánh trống lui quân, cô ngượng ngùng đứng lên: “Ừm, muốn cho anh một bất ngờ.”
 
“Đúng là rất bất ngờ.” Cố Hàn Thanh bước tới gần cô, người đàn ông vừa mới vận động, trên người có mồ hôi, lại có một loại hóc môn mê hoặc. Kiều Mộc lảo đảo lui về phía sau một bước, nhận thấy được anh muốn làm gì, cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra món quà đã mua, nhanh chóng đổi chủ đề: “Tôi mua quà cho anh, anh nhìn xem trước đi.”
 
Cố Hàn Thanh dừng chân, rũ mắt nhìn cái hộp nhung tơ trong tay cô, thứ đồ nhỏ như vậy, phần lớn là nút tay áo.
 
Khóe môi anh hơi cong, nhận lấy: “Là nút tay áo sao?”
 
Tai Kiều Mộc đỏ bừng bừng, cúi đầu lẩm bẩm đáp: “Anh tự mở ra xem đi.”
 
Lông mày Cố Hàn Thanh khẽ nhếch, ngón tay dài nhẹ nhàng mở hộp, khi nhìn thấy bên trong có một chiếc nhẫn với thiết kế rất độc đáo, anh kinh ngạc: “Đây là…”
 
Kiều Mộc cắn môi, ngước mắt nhìn anh: “Là nhẫn chứ gì, anh không biết sao? Trước kia anh mua cho tôi, tôi cũng chưa mua cho anh. Nói ra thì chúng ta ngay cả nhẫn cưới cũng không có, nhưng mà chúng ta mua cho đối phương như vậy cũng không tệ lắm, rất thú vị.”
 
Càng nói càng thuận miệng, mắt cô sáng lấp lánh mà nói: “Anh mau đeo lên thử xem, tôi cũng không biết có vừa tay anh không, tôi ước lượng để mua. Lúc ấy thấy cái nhẫn này rất đẹp, trực tiếp mua luôn.”
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy hơi chấn động, anh không ngờ rằng dưới tình huống anh không ám chỉ, Kiều Mộc cũng sẽ chủ động mua nhẫn cho anh, biểu cảm trên mặt cũng dịu xuống, đưa hộp cho Kiều Mộc, sau đó vươn tay trái: “Em đeo cho tôi.”
 
Kiều Mộc ngẩn ra, nhìn anh, đỏ mặt gật gật đầu, lấy cái nhẫn ra, chậm rãi đeo vào ngón áp út của anh, thế mà rất vừa, cô vui vẻ: “Ánh mắt của tôi tốt quá, rất hợp, Hàn Thanh, anh xem, rất hợp!”
 
Cô giơ bàn tay của anh lên, bảo anh tự xem.
 
Nhưng lại thấy Cố Hàn Thanh không hề xem nhẫn, mà nhìn cô chằm chằm. Đánh hơi thấy tình huống không đúng, nụ cười trên mặt Kiều Mộc cứng đờ, gạt tay anh ra định bỏ chạy.
 
Cố Hàn Thanh nhanh chóng giữ tay cô lại, để cô dựa vào thiết bị phía sau, mỉm cười nhìn cô: “Em muốn chạy đi đâu? Đã chạy mấy ngày rồi.”
 
Kiều Mộc cười một cách khô cằn: “À thì…Tôi mới ngồi máy bay về, vừa nóng vừa mệt, cả người toàn là mồ hôi, tôi muốn đi tắm.”
 
“Vậy sao…Tôi cũng muốn tắm.” Cố Hàn Thanh cười, ra vẻ đứng đắn mời cô: “Hay là tắm chung?”
 
Kiều Mộc: “…”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện