Kiều Mộc đương nhiên sẽ không tắm chung với Cố Hàn Thanh, tuy rằng đêm hôm ấy mất khống chế, suýt nữa thì làm chuyện đó, nhưng chuyện tắm chung này, vẫn là không có khả năng, xấu hổ lắm.
Sau khi cùng Cố Hàn Thanh về phòng ngủ, cô vội vàng vào phòng tắm trước, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại, khóa trái bên trong.
Ngâm mình ở trong bồn tắm, Kiều Mộc nhìn cảnh đêm lộng lẫy dưới chân núi, khuôn mặt nhỏ lúc thì đỏ lên, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, một lát sai lại lấy tay che mặt, ngâm mình vào trong nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có dự cảm, có vẻ đêm nay không trốn được nữa.
Nhưng trốn tránh cũng không phải cách lâu dài, đều đã về rồi, không lẽ lại chạy ra ngoài tiếp?
Thôi, chuyện này cô cũng không thiệt, đã là người phụ nữ trưởng thành rồi, cô cũng có nhu cầu sinh lý cơ bản!
Tắm rửa khoảng ba, bốn mươi phút, Kiều Mộc mặc áo choàng tắm đi ra, không ngờ Cố Hàn Thanh cũng tắm xong rồi, anh chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông đi từ bên ngoài vào, nửa người trên không mảnh vải che thân.
Kiều Mộc hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, dựa vào vách tường, cô khoanh tay trước ngực theo bản năng: “Sao anh không mặc quần áo!”
Cố Hàn Thanh cười một tiếng: “Sắp đi ngủ rồi, mặc quần áo làm gì.”
“Đi ngủ sao lại không mặc quần áo, cũng phải mặc áo ngủ chứ.” Đôi mắt Kiều Mộc đảo qua cơ bụng và cơ ngực rắn chắc của anh, cô nuốt một ngụm nước bọt, biết anh có ý đồ xấu, cô giả ngu giả ngơ: “Thời tiết bây giờ cũng lạnh lắm, anh không mặc quần áo mà đi dạo khắp nơi rất dễ bị cảm, mau đi vào phòng thay đồ lấy áo ngủ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhiệt độ trong phòng rất ổn định, không lạnh.” Hai mắt Cố Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói.
Kiều Mộc cắn chặt hàm răng, vừa gấp vừa thẹn, chơi xấu nói: “Mặc kệ, anh thay đồ đi, nếu không tôi đi phòng bên cạnh ngủ.”
Cô giả vờ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Cố Hàn Thanh thì cổ tay bị anh nắm lại, Kiều Mộc hoảng sợ muốn rút tay ra, Cố Hàn Thanh lại nắm chặt, nhéo nhéo tay cô một chút: “Uống chút rượu vang không?”
“Hả?” Kiều Mộc sửng sốt, chưa kịp phản ứng với việc đổi chủ đề nhanh chóng của anh.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, cong môi giải thích: “Cho em thêm can đảm.”
Kiều Mộc: “…”
A a a! Người đàn ông này sao lại ác liệt như vậy!
Hơn nữa loại chuyện này, sao anh lại nhắc đến một cách bình thản như vậy, anh không ngại sao!
Kiều Mộc cảm thấy phản ứng của hai bên khác nhau một trời một vực, cô rất tức giận, cách khích tướng của anh cũng có tác dụng, dựa vào đâu mà anh bình thản ung dung, có vẻ đã đánh cả trăm trận, cô lại phải rụt rè sợ hãi như gái mới lớn?
Đều là người trưởng thành rồi, ai sợ ai chứ?
Vì thế, cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không phải nói đàn ông uống nhiều rượu quá thì không được việc sao?”
Cố Hàn Thanh: “…”
Kiều Mộc: “Anh nhiều tuổi thế này rồi, có được hay không?”
Cố Hàn Thanh: “…”
Kiều Mộc: “Lần đầu tiên đã uống rượu, e là không được rồi?”
Cố Hàn Thanh: “…”
Rất tốt, anh thừa nhận anh bị cô khiêu khích rồi.
Cố Hàn Thanh hơi mỉm cười, dáng vẻ quý ông nhã nhặn này xưa nay chưa từng có: “Bà Cố yên tâm, nhất định sẽ làm em vừa lòng.”
Dứt lời, Kiều Mộc cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ chốc lát sau cô đã bị anh ném lên giường, cô biết cô xong đời rồi, vội vàng xin tha: “Cố Hàn Thanh, tôi nói giỡn thôi, chúng ta uống rượu đi.”
“Anh Cố, ông chủ Cố, tôi…Ưm ưm ưm…”
“Ngày mai tôi còn phải quay chương trình, anh…Ưm ưm ưm…”
…
Sau một tuần, rốt cuộc cũng tiếp tục phát sóng, so với trước kia thì phản ứng của người xem rõ ràng rất khác.
Một nhóm người đang phản đối Trình Tâm Nghiên: [Làm cái quái gì vậy, loại người có ý định đả thương người khác như Trình Tâm Nghiên vẫn có thể lên sóng à? Đây là suy đồi đạo đức!]
[Trình Tâm Nghiên chưa bị phong sát à? Còn chưa rút khỏi chương trình hả? Cô ta còn không biết xấu hổ mà quay tiếp?]
[Giới giải trí đúng là loạn như bãi rác, loại người cố ý đả thương người khác này thế mà chẳng phải chịu chút ảnh hưởng nào.]
Một nhóm thì bênh vực Trình Tâm Nghiên, trong số này có acc clone và cả fan chân ái: [Chị gái tôi nói không phải chị ấy cố ý! Đúng là bịa đặt chỉ cần một cái miệng, còn bác bỏ tin đồn thì chạy muốn gãy chân.]
[Lúc ấy chị gái tôi bị chuột rút, cũng không phải cố ý. Hơn nữa, chị ấy đã xin lỗi Kiều Mộc, chính chủ Kiều Mộc còn chưa nói gì, mấy người ở đây khóc mướn làm gì!]
[Đúng thế đúng thế! Ai cần các người lo! Những người nổi tiếng ngoại tình còn không có chuyện gì, một hành động vô ý của chị tôi lại bị nói thành suy đồi đạo đức, hiện giờ môi trường internet thật kém, toàn là sự tiêu cực!]
[Chị gái tôi nỗ lực thế nào các người không thấy sao, dựa vào đâu mà hắt nước bẩn cho chị ấy, antifan mau biến đi!]
Lại có một nhóm mang theo sự tập trung gấp tám lần tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Mộc: [Hôm nay phải tìm bằng được chứng cứ cho thấy Kiều Mộc chính là bà Cố!]
[Nào nào nào! Chúng ta đồng tâm hiệp lực vạch ra bí mật của tổng giám đốc Kiều.]
[Em tới rồi đây chị gái, em biết chị chính là bà Cố, đừng giấu nữa, hào phóng mà thừa nhận đi!]
[Ngày thường tôi xem điện thoại cũng không đeo kính, hôm nay đã phải đeo lên, tôi muốn nghiêm túc so sánh thân hình của tổng giám đốc Kiều và bà Cố.]
[Mà này, tổ chương trình quay một chút xung quanh biệt thự đi, như vậy có lẽ sẽ tìm được manh mối để lại. Tôi nhớ rõ trước đây bà Cố từng đăng ảnh ban công và sân biệt thự nhà cô ấy.]
[Đây là biệt thự xa hoa, nhất định là không được quay, chúng ta đừng làm tổ chương trình khó xử, nhìn phòng khách có thể quay được rồi.]
Theo những bình luận này lướt qua, người của tổ chương trình lại một lần nữa đi vào nhà Kiều Mộc, quản gia Trần gọi điện nhắc bà chủ rời giường, không ngờ lần này là Cố Hàn Thanh nghe điện thoại: “Lát nữa cô ấy sẽ xuống, ông tiếp tổ chương trình một lát đi.”
“Tôi hiểu rồi.” Quản gia Trần đồng ý, dặn bảo mẫu mang trái cây và bánh ngọt lên mời tổ chương trình.
Cùng lúc đó, Kiều Mộc ở trên tầng rất mệt mỏi xoa xoa mắt bò dậy, toàn thân đều đau nhức, không cần nói cũng biết cô khó chịu thế nào.
Cố Hàn Thanh tự biết đuối lý, xoa eo cho cô. Kiều Mộc căm giận gạt tay anh ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đã nói với anh là hôm nay em phải quay chương trình rồi!”
Cố Hàn Thanh xin lỗi ôm lấy cô, tiếp tục xoa eo cho cô: “Xin lỗi em, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
“Anh chú ý cái quỷ gì, em thấy anh cố ý thì có!” Kiều Mộc tức giận, cắn vào vai anh một cái.
Cố Hàn Thanh rên một tiếng, nhưng không đẩy cô ra. Kiều Mộc cũng không nỡ cắn mạnh quá, đỏ mặt buông ra: “Tránh ra, em muốn đi rửa mặt.”
“Anh ôm em đi.” Biểu hiện của Cố Hàn Thanh rất là tích cực, dịu dàng nhìn cô.
Vành tai Kiều Mộc đỏ lên, cô hờn dỗi đẩy tay anh ra: “Không cần, em chưa phế đến mức đó đâu.”
Cô đỡ eo bò xuống giường, Kiều Mộc nhanh chóng đi phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy đôi mắt hơi sưng, cô kêu lên một tiếng, đều do người đàn ông không biết tiết chế kia!
Rửa mặt xong, cô đi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Hôm nay không có thời gian trang điểm, cô chỉ đành để mặt mộc.
Trước khi rời phòng ngủ, Cố Hàn Thanh lại kéo cô ôm một cái: “Hay là anh xuống cùng em?”
“Anh muốn dọa chết tổ chương trình và cư dân mạng hả?” Kiều Mộc dựa vào lòng anh, buồn cười nói.
Cố Hàn Thanh sờ khuôn mặt nhỏ của cô: “Em cho rằng tổ chương trình không phát hiện ra trong biệt thự này có một người đàn ông khác sao? Đừng quên ở ngoài có giày nam.”
“Nhỡ bọn họ tưởng là của quản gia Trần thì sao?” Kiều Mộc dẩu môi.
Cố Hàn Thanh cười nói: “Em cảm thấy với độ tuổi của quản gia Trần thì ông ấy sẽ đi những đôi giày kia của anh à?”
“Sao lại không thể, quản gia Trần cũng rất đuổi kịp thời đại nha.” Kiều Mộc chỉ lo phản bác, cô còn giận hôm qua Cố Hàn Thanh “bắt nạt” cô.
Tất nhiên Cố Hàn Thanh cũng nghe ra cô đang giận dỗi, trong lòng cũng cảm thấy rất có lỗi, nhìn đôi mắt còn chưa hết sưng của cô, anh cúi đầu hôn lên mi mắt cô: “Là anh sai, về sau nhất định sẽ chú ý, em ở trên xe ngủ nhiều chút, lát nữa ra ngoài nhớ mang theo túi chườm nước đá chườm một chút.”
“Biết rồi.” Kiều Mộc nghe Cố Hàn Thanh dỗ cô, lập tức hết giận, ngược lại có chút không nỡ phải tạm biệt.
A a a, xong đời rồi, hình như cô đã rơi vào trạng thái yêu đương!
Dừng lại dừng lại! Cô mới không phải loại người yêu đương mù quáng đâu!
Đẩy bả vai Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc chui từ trong lòng anh ra: “Em xuống đây, không nói chuyện với anh nữa, không thì tổ chương trình chờ sốt ruột.”
Cô kéo theo vali xuống nhà.
Người của tổ chương trình nghe được tiếng thang máy, lập tức tập trung tinh thần nhìn về phía cô, thấy hai mắt cô bị sưng, PD quan tâm hỏi: “Cô Kiều, mắt cô làm sao thế? Tối qua không ngủ ngon sao?”
“Ha ha…” Kiều Mộc cười gượng, sờ mũi theo bản năng: “Ừm, tối hôm qua không ngủ ngon, có hơi sưng.”
Cô quay đầu bảo quản gia Trần lấy hai cái túi chườm đá, lát nữa lên xe rồi đắp.
Quản gia Trần làm việc nhanh nhẹn. Túi chườm lấy ra rồi, lúc này Kiều Mộc mới rời đi cùng tổ chương trình.
Đi ra cửa, bởi vì muốn quay cảnh cô đổi giày nên ống kính chĩa xuống, lần này vừa khéo quay đến cảnh Kiều Mộc mở tủ giày, có một đôi giày nam màu đen xuất hiện ở góc bên trái.
Cư dân mạng đang tập trung soi cũng kích động!
[Má ơi! Tôi nhìn thấy cái gì đây! Giày da của nam!]
[A a a, có đàn ông! Trong biệt thự này có đàn ông!]
[Nhất định là tổng giám đốc Cố! Mau tra xem là của hãng nào!]
[Mấy người cũng kích động quá rồi, nhỡ đâu là của quản gia?]
[Không có khả năng, kiểu dáng này vừa nhìn đã biết của người trẻ, tôi cảm thấy nhất định là tổng giám đốc Cố!]
[Mọi người