Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Ta Là Thánh Nữ Sao Phải Sợ Ai


trước sau



Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Tần Thải Thải vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, thì có một cô gái xông vào phòng của nàng ấy.
Lý Viên Viên đang nằm trên giường, giơ chân chơi dây, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhe răng đề phòng với người kia.
Người kia đúng là Tiểu Tửu, nàng ta gục đầu trước mặt Tần Thải Thải, lập tức than thở khóc lóc, “Tần tiểu thư, Tần tiểu thư! Tôi biết cô là khách quý của Thánh nữ, nhưng mà tôi tìm lâu lắm rồi cũng không thấy Thánh nữ đâu cả, cô có thể giúp tôi không, xin cô đấy…..” Nói xong thì dập đầu mấy cái liền.
Không biết nàng ta đã ngồi ở trên đỉnh núi phía sau đã bao lâu, tay chân đã đông cứng lại hết rồi, thật vất vả mới nghiêng nghiêng ngả ngả bò đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt.

Nếu bây giờ đi cứu thì chỉ sợ cũng đã muộn mất rồi, Tiểu Phù đã bị đông cứng mà chết rồi.

Nhưng mà nàng ta không đợi được đến sáng hôm sau nữa.
Tần Thải Thải đỡ nàng ta dậy, “Chuyện gì thế, cô nói từ từ thôi!”
Đôi mắt Tiểu Tửu sưng đỏ, không biết là do lạnh quá hay là do khóc, nàng ta chảy nước mắt rào rào, “Là Tiểu Phù, tôi bị lạc mất linh sủng của Ngọc Tổng quản, Tiểu Phù là chị em tốt của tôi, chúng tôi đi tìm cùng nhau…..

Nhưng mà Tiểu Phù không cẩn thận, bị ngã xuống núi rồi, xin cô đi cứu cô ấy đi!”
Tần Thải Thải cau mày, từ lúc trưa đã không thấy Tiểu Phù xuất hiện nữa.

Nàng ấy hỏi: “Bị ngã xuống lúc nào?”
Tiểu Tửu trả lời theo bản năng, “Đại khái là cuối giờ Dậu…..”
Tần Thải Thải túm chặt cánh tay nàng ta, “Giờ Dậu? Nhưng bây giờ đã là giờ Hợi rồi, sao bây giờ cô mới đến?” Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói những điều này, nàng ấy kéo Tiểu Tửu lên, “Đi, dẫn đường.”
Lo lắng Lý Viên Viên chạy loạn, chỉ đành dắt cả cô bé đi theo.

Ba người vừa ra khỏi Định Bắc cung, nôn nóng vô cùng đi đến sau núi.
Ban đêm gió lớn, lại là trên đỉnh núi, đã không còn dấu vết từ lâu.

Tần Thải Thải tìm một vòng mà chẳng có kết quả.

Tiểu Tửu chỉ xuống vách núi, “Cô ấy…..

bị rơi xuống từ chỗ này.”
Tần Thải Thải quay đầu nhìn nàng ta, “Thế đã tìm được linh sủng của Ngọc Tổng quản chưa?” Bất kể là loại linh sủng nào cũng không thể tự chạy đến nơi thế này được.
Quả nhiên, Tiểu Tửu lắc đầu, “Tôi, tôi vẫn vội đi tìm người, chưa tìm được linh sủng……”
Tần Thải Thải cũng không nhiều lời với nàng ta nữa, chuẩn bị xuống chân núi tìm kiếm.

Lý Viên Viên đứng bên vách núi, thò đầu xuống nhìn, Tần Thải Thải vừa không để ý một chút thì cô bé đã thả người nhảy xuống.
Đợi đến khi Tần Thải Thải quay đầu lại đã chẳng thấy người đâu nữa.

Trong lòng nàng ấy lộp bộp, vội chạy đến vách núi gọi to: “Viên Viên?”
Trời ơi, sớm biết thế này còn chẳng bằng để cô bé lại trong phòng.

Tần Thải Thải còn đang buồn bực, một cái bóng trắng nhảy phốc lên, không phải Lý Viên Viên thì còn là ai.

Bình thường Tiểu Phù đối xử với cô bé rất tốt, cô bé còn nhớ rõ đấy.
Lý Viên Viên quăng Tiểu Phù đến trước mặt Tần Thải Thải, cọ đầu vào nàng ấy như đang tranh công.
Trái tim nhỏ bé của Tần Thải Thải đập loạn nhịp không thôi, chỉ đành xoa đầu Lý Viên Viên, sau đó nhanh chóng ôm người đi, chạy về Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Vừa vặn gặp được Lý Do Hỉ, Bắc Cung Từ và Thập Dương đang quay lại.
Tiểu Tửu thấy Bắc Cung Từ, quỳ phịch xuống đất.

Lý Do Hỉ thấy đầy người Tiểu Phù là máu, tinh thần căng thẳng, “Sao lại thế này!”
Tần Thải Thải ôm người chạy vào trong phòng trước, vừa trị liệu vừa nói rõ ràng ngọn ngành.
Hồi lâu sau, nàng ấy lấy khăn lau máu trên tay, nói: “May mà em ấy mặc giao tiêu, không bị đông lạnh mà chết.

Mấy chỗ gãy xương và bị ngoại thương, nhưng không chí mạng, chú ý điều dưỡng một thời gian thì có thể khỏe lên.”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Không sao thì tốt.” Dứt lời, quay đầu sang, “Tiểu Tửu? Cô là tỳ nữ của Ngọc Tổng quản?”
Bắc Cung Từ ở đây, Tiểu Tửu cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, giọng bé như muỗi kêu, “Vâng…..”
Lý Do Hỉ nói: “À, Tiểu Phù không sao, cảm ơn cô nhiều, cô đi đi.”
“Hả?” Tiểu Tửu khiếp sợ, ngẩng đầu.
Vẻ mặt Bắc Cung Từ không biểu cảm, Thập Dương chẳng thèm để ý, chỉ có Tần Thải Thải hơi khó hiểu.

Nhưng nàng ấy vẫn luôn để ý lời nói, hành động, sẽ không phản bác trước mặt người ta ở loại trường hợp này.
Lý Do Hỉ nói: “Tôi nói, cô có thể đi rồi, còn không mau đi?”
Trong lòng Tiểu Tửu hoảng hốt không thôi, Giới chủ ở đây, nàng ta đã chuẩn bị thật tốt rồi.

Nhưng Thánh nữ lại cho đi như thế? Dù không hiểu lại không dám ngỗ nghịch, dập đầu một cái thật mạnh rồi ra ngoài như đang bỏ chạy.
Tranh thủ Bắc Cung Từ ở đây, Lý Do Hỉ lại nói: “Tiểu Phù là người của tôi, tôi phải có quyền quyết định em ấy đi hay ở chứ?”
Bắc Cung Từ khẽ gật đầu, “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Lý Do Hỉ nói: “Không cần đâu, chỉ là trượt chân ngã một cái mà thôi.

Thải Thải, ngày mai cô xuống núi thì dẫn em ấy theo đi, em ấy bị thương nặng thế này, cũng không thích hợp ở lại đây.

Giao người cho cô nhé, sau khi khỏi rồi, muốn đi, muốn ở thì toàn bộ do cô quyết định.”
Tần Thải Thải nhìn ba người này một lượt, đại khái đã hiểu ý của nàng.

Cũng không biết nửa đêm mà ba người này đi đâu nữa, đặc biệt là Bắc Cung Từ, sắc mặt xấu vô cùng.

Nàng ấy khẽ ừ một tiếng, “Tiểu Phù rất hiểu chuyện, tôi cũng rất thích.


Thế thì về sau em ấy đi theo tôi đi.”
Lý Do Hỉ cười với nàng ấy, cảm kích, rồi bắt đầu đuổi người, “Bắc Cung Từ, chúng ta đã nói xong là từ mai mới bắt đầu, bây giờ anh không cần cắm cọc ở đây chứ hả?”
Bắc Cung Từ hừ lạnh một tiếng, phất áo rời đi.

Thập Dương ngáp một cái, cũng đi ngủ.
Tần Thải Thải tò mò, “Hai người muốn bắt đầu cái gì thế?”
Lý Do Hỉ đứng bên giường của Tiểu Phù, vuốt cằm suy nghĩ, hỏi: “Lúc nãy Tiểu Tửu kia đã nói như thế thật?”
Tần Thải Thải lại kể thật chi tiết từ đầu đến cuối một lần, nàng ấy hỏi: “Không phải lúc nãy cô không nghi ngờ cô ta à?”
Lý Do Hỉ nói: “Cô ta chỉ là một nha hoàn thôi, có muốn tính sổ thì cũng không tính đến trên đầu cô ta được.

Không sao, chuyện này cô đừng dính vào, trong lòng tôi có tính toán rồi.”
Tiểu Tửu mất hồn mất vía trở lại nơi ở, còn chưa bước vào phòng, sau lưng đã có người gọi nàng ta, “Tiểu Tửu, Tổng quản gọi cô sang đấy.”
Nói chuyện là Tiểu Từ, người cùng chăm sóc linh sủng với nàng ta.

Tiểu Từ ôm Cầu Cầu trong lòng, ánh mắt kinh thường, “Cô làm hỏng việc rồi.”
Tiểu Tửu nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện, đi thẳng luôn.
Đi qua một mảnh vườn hoa mẫu đơn rộng lớn, dày đặc, đã đến nơi ở của Ngọc Yên.
Nàng ta quỳ ngoài điện, không ngừng dập đầu, “Tiểu Tửu sai rồi, xin Tổng quản trách phạt.” Đôi mắt của nàng ta đã khóc đến sưng đỏ, tay chống dưới đất bị băng tuyết đông lạnh đến nứt nẻ.

Cái trán đã bị đập đến chảy cả máu xuống hai má, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Tiếng nói của Ngọc Yên ở trong điện không lớn, không nhỏ, giọng điệu không gợn sóng, “Tiểu Phù không chết.”
Tiểu Tửu khản tiếng, “Tiểu Tửu sai rồi, Tổng quản.

Nô tỳ tưởng cô ấy chết thật rồi.

Trong lòng

Tiểu Tửu không yên, cô ấy là chị em của Tiểu Tửu, nô tỳ không đành lòng để cô ấy nằm dưới đó lâu như thế.

Tiểu Tửu không ngờ cô ấy chưa chết, cũng không biết quần áo trên người cô ấy là pháp bảo…..

Tiểu Tửu sai rồi, nô tỳ, nô tỳ cũng không dám nữa…..”
“Ài.” Ngọc Yên khẽ thở dài, trong điện không thắp đèn, thân hình nàng ta ẩn vào bóng đêm, “Thật ra, bất kể ngày mai hay hôm nay, mạng của ngươi cũng sẽ không thay đổi vì Tiểu Phù chết hay không chết, ngươi còn không hiểu à?”
Tiểu Tửu mờ mịt ngẩng đầu, “Tiểu Tửu không hiểu.”
Cành hoa mẫu đơn ở bên cạnh lặng lẽ bò trên mặt đất như con rắn độc, đột nhiên, cành hoa bắn ra như tia chớp, Tiểu Tửu còn chưa kịp kêu một tiếng nào đã bị cành hoa quấn quanh, bịt miệng nàng ta, kéo nàng ta vào trong bụi hoa rậm rạp.
Tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra từ trong bụi hoa, như rắn độc siết gãy xương cốt động vật.

Cuối cùng, máu thịt của Tiểu Tửu biến thành phân bón cho bụi hoa.
Ngày hôm sau.
Lý Do Hỉ tiễn Tần Thải Thải và Tiểu Phù xuống núi, vừa muốn bước vào Hạnh Hà Vãn Nguyệt, đột nhiên có một người ở đâu xông ra ôm lấy đùi nàng.
Người kia ôm chặt lấy đùi nàng không buông, đau xé tim gan, lên án: “Thánh nữ, cầu xin người được không, cầu xin người đấy! Thật sự là Tiểu Phù tự bị ngã xuống, người đừng làm khó Tiểu Tửu mà, cầu xin người thả cô ấy ra đi…..”
Lý Do Hỉ chẳng hiểu gì cả, “Phiền cô, cô lại là vị nào thế?”
Người kia thút tha thút thít, lấy tay áo lau nước mắt: “Tôi là Tiểu Từ, là chị em tốt của Tiểu Tửu, cũng là chị em tốt của Tiểu Phù.

Nếu Tiểu Phù đã không sao rồi, cầu xin Thánh nữ đừng làm khó Tiểu Tửu nữa.

Từ tối qua đến gặp người, Tiểu Tửu một đêm không về, hu hu, nếu người muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt cả Tiểu Từ đi…..”
“Đi đi đến đến lung tung cái gì thế, lăn ngay đi!” Lý Do Hỉ vừa giơ chân lên còn chưa kịp đá, nàng ta đã ngã ngửa ra sau, hô đau một tiếng, sau đó bò dậy, dập đầu bồm bộp, vừa dập vừa hét, “Thánh nữ thứ tội, Thánh nữ thứ tội…..”
Lúc này chính là thời gian đám người làm bận rộn, người nào người nấy đi qua cửa Hạnh Hà Vãn Nguyệt đều thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo.

Mặc dù không dám dừng lại lâu, nhưng ít nhiều cũng nghe một chút, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Lý Do Hỉ bị một loạt động tác này của nàng ta làm cho ngạc nhiên đến ngây người, nhưng ngã thì cũng ngã rồi, không đạp một phát thì không phải là bị lỗi à? Thế là nàng đạp một phát vào mông Tiểu Từ thật.


Dù phát này chẳng có tí sức lực nào, Tiểu Từ lại chẳng hề lơ mơ, ngã lăn ra đất một lần nữa, lại bắt đầu một vòng khóc thét mới.
Lý Do Hỉ chẳng để ý đến nàng ta nữa, tự đi về phòng ngủ bù, đến bữa sáng cũng chẳng buồn ăn.
Buổi trưa, phòng bếp đến đưa cơm, vì Tiểu Phù không ở đây, chỉ có thể nấu theo những món Thánh nữ thích thường ngày.
Tiểu Ngưu đưa cơm đẩy một cái xe nhỏ xếp mấy cái chậu to, sau khi bày lên còn xoay đi xoay lại, không nỡ đi.
Lý Do Hỉ ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Anh muốn ngồi xuống ăn cùng không?”
Đại Ngưu lắc đầu như trống bỏi, “Không dám, không dám.”
Lý Do Hỉ nói: “Thế anh còn có việc gì à?” Giọng điệu dễ chịu, nhưng người đã thấy qua một màn khóc lóc om sòm của Tiểu Từ lúc sáng sớm, nghe vào tai lại có một cảm giác khác.
Đại Ngưu quỳ phịch xuống đất, giọng nói buồn bực.

“Mỹ nữ thứ tội, Đại Ngưu cả gan, cái kia… cái kia… cái kia….

Tiểu Từ vẫn còn đang quỳ ngoài cửa Hạnh Hà Vãn Nguyệt.”
Lý Do Hỉ cau mày, “Hử?”
Đại Ngưu vội giải thích, “Không, không phải tiểu nhân xin xỏ cho cô ta, chúng ta là người Hạnh Hà Vãn Nguyệt mà, khẳng định là lòng dạ đều hướng về mỹ nữ người đây.

Chủ yếu là người làm bên ngoài tán gẫu, buôn chuyện, sẽ đồn thổi vớ vẩn, sẽ không có lợi cho mỹ nữ…..”
Lý Do Hỉ ờ một tiếng thật dài, tiếp tục ăn cơm, “Cũng không phải là tôi bắt cô ta quỳ, cô ta muốn quỳ thì quỳ đi!”
Đại Ngưu á một tiếng, Lý Do Hỉ nói: “Lẽ nào anh còn muốn quỳ với cô ta?”
“Không muốn, không muốn! Tiểu nhân cáo lui.” Đại Ngưu đẩy xe chạy mất dép.
Tiểu Phù không ở đây, Lý Do Hỉ chỉ có thể tự viết ra danh sách, sắp xếp ẩm thực, viết thực đơn cho bảy ngày sắp tới.

Rồi phải tự đi đưa cho phòng bếp, dặn dò sau này cứ làm theo thực đơn là được.
Buổi chiều, Đại Ngưu làm theo thực đơn, đưa trà chiều đến cho Lý Do Hỉ.
Hắn ta lại báo cáo, “Mỹ nữ, Tiểu Từ quỳ đến ngất rồi, mấy nha hoàn cũng đến quỳ xin xỏ giúp cô ta.

Tôi đã quan sát, họ lặng lẽ nhích lên phía trước, không đến lúc cơm tối thì đã quỳ đến tận đầu giường của người rồi!”
Lý Do Hỉ ha một tiếng, “Đám người này muốn tạo phản hả!” Tiếp đó hét to: “Thập Dương!”
Thập Dương vừa ngủ dậy, đi đến ném một miếng bánh vào miệng nhai, Lý Viên Viên bám chặt cổ cậu ấy như con khỉ.

Cậu ấy uống một ngụm trà, nuốt xong bánh trong miệng rồi mới nói: “Sao thế?”
Lý Do Hỉ nói: “Em ra ngoài đánh cho đám người đang quỳ ngoài kia một trận, đánh cho họ lăn lộn luôn, chú ý đừng có đánh chết là được.”
Thập Dương nói: “Chị ác quá đấy, chị không sợ Bắc Cung Từ gây rắc rối cho chị à!”
Lý Do Hỉ đúng lý hợp tình, “Ta là Thánh nữ, sao phải sợ ai! Chị còn chưa đi gây rắc rối cho gã đấy!”
Thập Dương đứng dậy, phủi tay, đi thật rồi.
Lý Do Hỉ đi ra cùng, trốn sau một gốc cây.

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên đã nghe thấy quỷ khóc sói gào ở bên ngoài.

Nàng ôm bụng cười đến sắp tắt thở..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện