Người ngoài cửa vẫn không có động tĩnh, Ôn Tử Tân trực tiếp đứng lên, đi tới cửa mở cửa cho cô.
Bên ngoài trời tối, sợ cô sẽ sợ.
Tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ mở cửa, hô hấp Vu Thanh ngoài cửa cứng lại, sau đó tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy vòng eo anh, dùng đầu cọ cọ ngực anh, tư thái làm nũng.
Ôn Tử Tân ôm cô trong chốc lát, quyết đoán dùng đôi tay nâng cái mông cô ôm lên, Vu Thanh hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, theo bản năng dùng chân cuốn lấy eo anh, kinh hô một tiếng:
"Anh làm gì vậy?"
Anh cúi đầu, cánh môi dán bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lên vành tai cô, khiến cô nhịn không được mà run rẩy, tốc độ tim đập không ngừng nhanh hơn, ngay sau đó vùi đầu vào cổ anh.
Ôn Tử Tân cười lên tiếng, đem một bàn tay đóng cửa lại, phát ra "Phanh ——" một tiếng.
Trong bóng tối như vậy, cả hai chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể truyền đến, cùng với hô hấp dần dần dồn dập.
Vu Thanh mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, khi bị ôm anh như thế này, váy lập tức liền cuốn lên, làn da lộ ra một tảng lớn trắng nõn bóng loáng.
Mặc dù không thể nhìn thấy trong bóng tối, nhưng xúc cảm, sẽ không gạt người.
Sau khi Ôn Tử Tân bế cô lên, anh đưa tay di chuyển đến vùng đùi của cô, bàn tay dày rộng mang chút vết chai mỏng dường như đang mang điện, kích thích thân thể Vu Thanh không khỏi run lên.
Ngay khi Vu Thanh muốn mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc, trên tay Ôn Tử Tân đột nhiên dùng sức, đem thân thể của cô vứt về phía trước.
Cảm giác không trọng lượng khiến hơi thở của cô trong phút chốc như ngừng lại, Vu Thanh kìm nén tiếng kinh hô trong miệng sắp sửa kêu ra, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, sức lực vòng tay ôm cổ Ôn Tử Tân lại tăng lên một chút.
Dường như cô chỉ muốn di chuyển vị trí của mình lên trên, ngay sau đó hô hấp Vu Thanh đã trở nên an ổn xuống.
Cô theo bản năng cảm thấy, giờ này khắc này, cô đang cùng Ôn Tử Tân nhìn nhau trong bóng tối.
Vô thanh vô tức, lại đối với đối phương đang đối diện đều tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.
Vu Thanh nhịn không được nâng một bàn tay, trong bóng đêm sờ soạng, chạm vào da thịt trên khuôn mặt anh, khóe miệng rốt cục mang theo ý cười, một tấc một tấc, thấm vào ruột gan.
Giây phút tiếp theo, người đàn ông đang im lặng lại lên tiếng.
"Tôi"
Ôn Tử Tân cười nói, thanh tuyến thanh nhuận mang theo giọng điệu dỗ dành, chậm rãi quanh quẩn trong phòng:
"Tôi đang ôm bảo bối làm nũng."
Lời âu yếm của anh không cố tình, cũng không làm ra vẻ, không dối trá, mỗi một lần đều gãi đúng chỗ ngứa, làm Vu Thanh càng thêm trầm luân, không hề có một tia phiền chán.
Nhưng cũng có khả năng, nguyên nhân cho tới nay đều thích như vậy, chỉ là bởi vì, người nói những lời này ——
Là anh.
Nghe được lời này, Vu Thanh dừng một chút, nguyên bản nôn nóng trong lòng cùng bất an bị vuốt phẳng, khóe miệng không tự chủ được càng nhếch, nhưng cô vẫn khẽ hừ một tiếng, ra vẻ rụt rè nói:
"Mau buông tôi xuống, ôm không thoải mái gì hết."
Tuy rằng Ôn Tử Tân luôn ngu ngốc chọc Vu Thanh nổi giận, nhưng càng nhiều thời điểm, anh đều có thể rõ ràng cảm nhận được chính xác cảm xúc của cô, không có gì khác, chỉ là, dụng tâm.
Cũng bởi vậy, khi Vu Thanh nói ra lời này, phản ứng đầu tiên Ôn Tử Tân không phải là mất mát, mà là cười khẽ hai tiếng, sau đó đi đến bên nệm chậm rãi quỳ một gối, ôn nhu đem cô đặt trên giường.
Ngay khi cái mông Vu Thanh chạm vào nệm, liền lăn lộn một vòng, vùi mình vào chăn bông, tham lam ngửi hơi thở còn sót lại Ôn Tử Tân.
Sở dĩ dùng cùng một loại sữa tắm, cùng rất giống hương vị trên người cô, nhưng......cảm giác chính là không giống nhau.
Chính là cảm thấy, nghe chút càng tốt, cũng làm người ta càng có cảm giác an toàn.
Đôi mắt Ôn Tử Tân cong cong, ngay sau đó đứng lên, vừa định đi bật đèn, Vu Thanh liền từ trong chăn toát ra cái đầu nhỏ, có chút chần chờ mở miệng kêu anh:
"Ngôi sao nhỏ......"
Bước chân anh dừng lại, chiết trở về:
"Ừ?"
Vu Thanh có chút do dự, sự khủng hoảng ẩn tàng rồi trong một thời gian ngắn vào lúc này cùng với thanh âm khàn khàn mà đến, ngữ khí tựa như đạm nhiên lại nhưng lại mang theo sự run rẩy không thể giấu:
"Anh có người nhà không?"
Hầu như không cần cân nhắc, Ôn Tử Tân liền gật đầu, thực mau anh liền chú ý đến tại đây một mảnh đen nhánh, cho dù phát ra ngôn ngữ tứ chi khoa trương, Vu Thanh cũng sẽ không để ý, huống chi, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cách cái nệm không xa đó là cửa sổ, Ôn Tử Tân không chút do dự duỗi tay mở bức màn ra, cửa sổ trong suốt thanh lãnh trút xuống trên mặt đất, cũng toàn bộ khuynh chiếu vào hai người, khiến nước mắt trong mắt Vu Thanh phiếm quang.
Ánh sáng đó đặc biệt rõ ràng.
Tựa hồ cảm thấy độ cao như vậy cùng nói chuyện với Vu Thanh có chút khó chịu, anh liền bò lên trên giường, ngồi bên cạnh Vu Thanh, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô liền ngẩn người, trực tiếp duỗi tay xóa đi:
"Có người nhà."
Câu trả lời của anh khiến tâm tình Vu Thanh trở nên rất suy sút, nhưng vẫn mạnh mẽ tươi cười:
"Bọn họ không tìm anh sao? Anh ngốc chung quy ở với tôi có phải không tốt lắm sao......"
Ôn Tử Tân cân nhắc một chút lời cô nói, phản bác nói: "Không có."
Nghe vậy, Vu Thanh nghi hoặc nhìn về phía anh, trong mắt lệ quang lấp lánh, dưới ánh sáng như vậy, làn da giống như sáng lên, mắt đỏ ửng, lại có loại kinh vi thiên nhân mỹ cảm:
"Cái gì?"
Ôn Tử Tân nhịn không được dùng đôi tay chống bên hai sườn nệm, cúi người hôn hôn đôi mắt cô, khi chạm vào những giọt nước mắt của cô, anh liền thối lui, liếm liếm cánh môi.
Có chút mặn, với một chút chát.
Anh chợt hiểu tại sao nước mắt cô lại chảy dài.
Ôn Tử Tân cười, gằn từng chữ một lại lần nữa mở miệng: "Chỉ có em."
Ngữ khí anh chắc chắn như vậy, còn mang theo sự kiêu ngạo thật sâu.
Dường như đang nói với cô rằng chỉ có hai người họ trong thế giới của anh, điều đó khiến anh rất kiêu ngạo.
Nếu là ngày thường, khi Ôn Tử Tân những điều như vậy, Vu Thanh nhất định sẽ tin tưởng không chút do dự, khẳng định sẽ làm chuyện trở mình như vậy, chỉ còn lại tiếng tim đập nhanh cùng bên má đỏ ửng.
Nhưng lần này không giống nhau.
Che giấu quá nhiều sẽ chỉ khiến mối quan hệ này trở nên bấp bênh.
Hoàn cảnh tối tăm tựa hồ cho cô nói hết dũng khí, Vu Thanh đột nhiên ngồi dậy, không mang theo cảm xúc hỏi:
"Tại sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi?"
Những lời này làm Ôn Tử Tân đột nhiên cứng đờ, anh nhấp môi suy nghĩ thật lâu, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, nhưng hồi lâu cũng không hồi đáp.
Vu Thanh cũng ngoài ý muốn không thúc giục anh, mà là lẳng lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
Ôn Tử Tân giọng nói đột nhiên trầm xuống, ngữ khí có chút chần chờ:
"Không phải em đã nói, tôi theo em trở về sao?"
Không khí đột nhiên trở nên trầm trọng, bóng đêm đem bọn họ không còn là bầu không khí ái muội, mà là khiến người ta cơ hồ áp lực không thở nổi, thật mạnh, tựa hồ vào giờ phút này, Vu Thanh tín nhiệm anh, thô bạo xé rách mở ra.
"Anh không cần lại gạt tôi."
Ngữ khí Vu Thanh