Nghe được lời này, Ôn Tử Tân liếm liếm môi dưới khô khốc, chỉ do dự một lát, liền thành thật trả lời nói:
"Ừ, gặp qua."
Vu Thanh có chút không hài lòng với câu trả lời này, truy vấn nói: "Là gặp qua hay là ở bên nhau?"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ôn Tử Tân ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói: "Không ở bên nhau."
Vu Thanh cũng không ôm chủ đề này nữa, chỉ là nghi hoặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
"Tại sao không tôi không có ấn tượng gì vậy......!Hoàn toàn không nhớ rõ có gặp qua anh......"
Ôn Tử Tân không nói nữa.
"Nhưng Hứa Tiểu Vân nói với tôi qua video là đã gặp qua anh nhiều lần, tôi không có khả năng không có ấn tượng a......"
Nghe vậy, ngữ khí Ôn Tử Tân mang theo tự giễu: "Có thể là tôi không khiến em cảm thấy có ấn tượng sâu sắc."
Vu Thanh nương ánh trăng chú ý tới ngũ quan Ôn Tử Tân, lập tức phủ nhận: "Sao có thể!"
Sau đó, cô đột nhiên có chút khẩn trương, ngón tay đan vào nhau:" Tôi trước đây có sinh bệnh gì không? Hoặc là tai nạn xe cộ gì đó? Sau đó mất trí nhớ?"
Ôn Tử Tân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Em suy nghĩ nhiều quá."
"Không hiểu gì hết! Hứa Tiểu Vân nhớ rõ anh, sao tôi có thể không nhớ chứ?"
Ôn Tử Tân duỗi tay xoa xoa đầu cô, tựa hồ không muốn tiếp tục chủ đề này, ngữ khí hàm hồ mà lại có lệ: "Tôi cũng không rõ lắm."
Vấn đề này không chiếm được đáp án, Vu Thanh một lần nữa hỏi về nghi vấn vừa rồi:
"Vậy ngày đó anh vào bằng cách nào?"
"Em mở cửa cho tôi, nhưng không bao lâu em liền nói tôi theo em đi về, thế là tôi theo lời nói của em."
Lần này nói dối, anh không có nửa phần chần chờ.
Nghe được anh nói, nước mắt Vu Thanh lập tức rớt ra, thanh âm nghẹn ngào làm người nhịn không được đau lòng, nói ra nói lại khiến người khác dở khóc dở cười:
"Tôi có nên đến bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút không."
Ôn Tử Tân có chút không phản ứng kịp trước sự thay đổi đột ngột của cô: "Vì cái gì?"
"Cái gì vì cái gì! Tất nhiên là không bình thường! Mới vừa rồi làm cái gì thì liền quên, tôi khẳng định là bị bệnh, sau đó anh sợ tôi lo lắng nên không dám nói cho tôi biết đúng không!"
"......!Có thể là lúc ấy em mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa suy nghĩ thông suốt.
"
Nước mắt Vu Thanh lăn dài như hạt đậu, tiếng khóc lập tức dừng lại khi nghe được giọng anh, chần chờ hỏi: "Là như thế này sao?"
Âm cuối kéo dài, khiến lời nói cô mang theo sự làm nũng.
Ôn Tử Tân gật gật đầu, cúi đầu, vô ý thức dùng ngón tay moi chăn.
Vu Thanh đồng thời trầm mặc xuống, tựa hồ nghĩ đến cái gì, không bao lâu cô lại có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi:
"Sau khi bị tôi quên mất, anh có phải rất không dễ chịu phải không......"
Ánh mắt Ôn Tử Tân ngừng một lát, ngốc ngốc ngẩng đầu xem cô, thanh âm chua chát, nhẹ giọng nói: "Là rất không dễ chịu."
Thử qua bao nhiêu lần, làm bộ lơ đãng đi ngang qua trước mặt cô, lại chỉ có thể nhìn cô một cái như người xa lạ, sau đó như chính mình sở liệu gặp thoáng qua, không có một lần ngoại lệ.
Đã rất nhiều lần cô xuất hiện thống khổ tuyệt vọng, nhưng cuối cùng, vẫn không chút do dự xóa hết ký ức về anh.
Cõi lòng anh đầy chờ mong để hóa hình thành người, thực sự rất.......!đáng mong đợi.
Nhưng như vậy thì sao?
Rốt cuộc người mong đợi lâu như vậy, cũng chỉ có một mình anh.
Tuy rằng Vu Thanh thật sự không thể giải thích được tình huống này, nhưng Ôn Tử Tân xuất hiện trong cuộc đời cô quá tựa hồ là một sự kiện không thể phủ nhận.
Mà cô, đã thực sự quên anh.
Vu Thanh bắt lấy tay anh, mặt mày hàm chứa áy náy: "Thực xin lỗi......"
Ôn Tử Tân trực tiếp nhấc một góc chăn đặt mình vào trong chăn, đồng thời ôm eo Vu Thanh, kéo cô vào trong lòng ngực mình, hơi hơi dùng sức, hai người đồng thời nằm nghiêng xuống.
Hành động của anh không khiến Vu Thanh bất mãn, cô xê dịch thân thể, ở trong lòng ngực Ôn Tử Tân tìm vị trí thoải mái mới dừng động tác.
Ôn Tử Tân cúi đầu hôn hôn tóc cô, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."
Vu Thanh đem nước mắt cọ lên ngực Ôn Tử Tân, bởi vì cảm xúc dâng trào mà cảm thấy mặt đỏ ngượng ngùng khi hai người đang cộng tịch cùng một chăn.
Cô rầu rĩ mở miệng, thanh âm còn mang theo tiếng nức nở nhè nhẹ:
"Tôi về sau sẽ không quên, anh đừng khó chịu."
Ôn Tử Tân dùng cằm cọ cọ đầu cô, hầu kết lăn lăn, ý cười chua xót bên miệng, đè thấp thanh âm mở miệng:
"Được."
Một mặt anh cứ nhân nhượng cùng thỏa hiệp làm Vu Thanh có chút khổ sở, hốc mắt lại ươn ướt:
"Sao anh không tức giận? Anh phát hỏa với tôi cũng không sao, chuyện này vốn dĩ là tôi sai."
Giọng nói của Ôn Tử Tân rốt cuộc có một tia dao động: "Là tôi sai."
Là anh, anh dọa đến Vu Thanh.
Thanh âm anh nhiễm sắc thái khác, nhẹ nhàng, giống như hơi thở vô tri, cùng hòa hợp với không khí: "Đừng quên anh."
Vu Thanh ngẩng đầu xem anh, trong mắt tràn đầy trịnh trọng: "Tuyệt đối sẽ không."
Sau khi hai người giao tiếp, tâm tình cả người Vu Thanh đều tốt lên, đồng thời trong lòng nảy lên chính là, sự thẹn thùng chưa biết đến.
Cô lập tức thoát khỏi lòng ngực của anh, ngay sau đó từ trên người anh bò qua: "Tôi......!Tôi phải về phòng."
Ôn Tử Tân hiếm khi không đi theo, chỉ là ngơ ngác ngồi trên giường, thật cẩn thận hỏi:
"Vu Thanh, vẫn luôn ở với em làm tôi cảm thấy rất tốt, em có biết không?
Không biết em cảm thấy, được không?
Đột nhiên, mọi sự dè dặt cùng miệng không đúng lòng của Vu Thanh đều biến mất không còn tăm hơi, cô vội vàng gật gật đầu, bụm mặt chỉ nói một chữ:
"Được."
Siêu cấp tốt.
Nói xong, cô lập tức mở cửa xông ra ngoài, chạy về phòng, mở cửa, đóng cửa.
Sau đó kích động bổ nhào vào trên giường, toàn bộ sọ não đều bắt đầu bốc khói, ngốc hề hề lăn vài vòng, cho đến khi cơ thể hoàn toàn nhập vào chăn bông mới lộ ra một đôi mắt thanh triệt sáng ngời.
Cô lẩm bẩm hộc ra ba chữ: "Ngôi sao nhỏ......"
Ôn Tử Tân cách vách còn đang ở trên giường suy nghĩ đến mấy chuyện gì đó thì nghe thấy Vu Thanh kêu anh, lỗ tai vểnh lên, đang muốn đứng dậy đi qua hỏi cô định làm gì, bên kia lại