Ngay sau đó, Vu Thanh trơ mắt nhìn Ôn Tử Tân hóa thành tinh điểm phân tán, trực tiếp xuyên qua cửa sổ đóng chặt nhanh chóng hướng về không trung.
Cô muốn gọi anh, muốn anh không cần đi, nhưng thân thể lại nửa phần không nhúc nhích được, cái môi như bị người ta dùng kim chỉ khâu lại, nhấp chặt khiến cô không nói được lời nào.
Chỉ có chỗ yết hầu, phát ra tiếng rên rỉ giống dã thú nhỏ không thể chống lại.
Sau đó, ánh mắt Vu Thanh tối sầm, cô có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình ngã về phía sau, ngã xuống tấm nệm hơi có chút cứng rắn của Ôn Tử Tân, thậm chí còn có thể nghe được hương vị tàn lưu cửa anh ở bên trên.
Hàng trăm hàng ngàn cái hình ảnh đột nhiên dũng mãnh xông vào trong tâm trí cô.
*
Nhìn thấy Vu Thanh đang ngồi tại chỗ với đôi mắt đờ đẫn, Ôn Tử Tân có chút không thú vị đứng lên, khi chú ý tới vết máu trên mặt đất, theo bản năng cúi đầu nhìn lướt qua thân thể mình, sau đó dùng năng lượng tinh lọc vết máu trên người với vết bẩn trên mặt đất.
Lần thứ hai sử dụng năng lượng, làm thân thể anh càng thêm mỏi mệt, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh Vu Thanh, vừa lúc chú ý tới đồ vật trong tay cô.
Anh nhướng mày, bẻ tay cô ra, rồi cầm lên.
Ôn Tử Tân nghiên cứu một chút, có chút tò mò nhấn vào nút màu đỏ bắt mắt nhất trong đó.
Cùng lúc đó, đồng thời phim truyền hình cách đó không xa mở ra, một bộ phim truyền hình đang rất được yêu thích gần đây.
Cái này Ôn Tử Tân rốt cuộc có việc gì phải làm, anh hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh Vu Thanh, rất có hứng thú nhìn chằm chằm hai nhân vật trong TV, đột nhiên, anh chú ý tới quần áo trên người nam chính.
Ò, quần áo.
Ôn Tử Tân nhìn quần áo trên người nam chính, học theo thay đổi ra một bộ thuận tiện âm thầm nhớ kỹ những gì nam chính nói với nữ chính, ở trong lòng cân nhắc chi phí thực tại.
Thẳng đến khi anh biến ra bộ thứ ba, cuối cùng Vu Thanh cũng có động tĩnh, cô dại ra nhìn về phía Ôn Tử Tân, sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu sang hướng khác, trong giọng nói mang theo điểm vô thố cùng cảm thấy thẹn:
"Anh có thể mặc quần áo vào không?"
Nghe được thanh âm cô, Ôn Tử Tân quay đầu nhìn về phía cô, ngay sau đó cúi đầu nhìn lướt qua thân thể của mình, "Ồ" một tiếng, trực tiếp đem thảm trên người kéo ra, đứng lên tùy tay cầm lấy một bộ quần áo bên cạnh liền.
Bên tai truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, vang lên rất lâu, làm Vu Thanh nhịn không được mở mắt, tò mò quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân, sau đó lập tức bay màu.
Cô cắn răng, cầm lấy cái gối bên cạnh đập vào người anh, nhắm hai mắt cả giận nói:
"Ai dạy anh làm trò cởi truồng trước mặt người khác hả? Ai dạy anh trở thành lưu manh ở trước mặt một mỹ nữ có tuổi thanh xuân vậy?!"
Bị ăn một cái bốp, Ôn Tử Tân không vui sờ sờ cái đầu trụi lủi của mính, ngữ khí có chút khó chịu: "Tôi đây rốt cuộc không mặc sao?"
Chớp mắt một lát, Vu Thanh lại tạp một cái qua: "Cút vào nhà tắm mà thay cho tôi!"
Ôn Tử Tân dùng giọng mũi hừ một tiếng, ngoan ngoãn đi về phía nhà WC, khi đi đến trước cửa một trong những cánh cửa, có chút do dự quay đầu hỏi cô: " Là cái này?"
Nghe vậy, Vu Thanh theo bản năng mở hai mắt nhìn về phía anh, sau đó lại bắt đầu rít gào lên: "A a a a mặc kệ anh! Anh đừng nói chuyện với tôi được không!"
Ánh mắt Ôn Tử Tân lạnh xuống, cười nhạt một tiếng liền đi vào.
Người phụ nữ này thực sự rất ồn ào.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vu Thanh thong thả lại chần chờ mở bừng mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhịn không được bưng kín mặt mình, ở trên sô pha lăn một vòng.
Mịa ơi! Quá đẹp! Dáng người perfect! May mắn nhặt về được! Thái thái thái thái hạnh phúc quá!
Bên trong Ôn Tử Tân nghe được động tĩnh bên ngoài, mặt mày giật giật, đáy lòng có chút buồn bực, tuy rằng mình có thể sống sót xác thật ít nhiều gì cũng nhờ có cô, nhưng người phụ nữ này hình như có tật xấu.
Quên đi, chịu đựng vậy.
Nhưng anh khó mà sống sót, cư nhiên muốn như vậy bạc đãi chính mình sao......
Khi anh bước ra, Vu Thanh lập tức thay một biểu tình cao lãnh, trong lòng ngực ôm cái gối đầu, lúc này đang chăm chú xem TV, nửa điểm chú ý cũng không thèm đặt trên người anh.
Cái này làm cho nguyên bản Ôn Tử Tân còn dao động kiên định chính mình phải kiên định với quyết định rời khỏi nơi này.
Anh vừa định mở miệng, Vu Thanh trên sô pha liền vỗ vỗ bên cạnh vị trí cô, giống gọi con cún:
"Lại đây!"
Ôn Tử Tân: "......"
Xem như cô gián tiếp mà cứu anh một mạng, vì thế lại anh nhịn.
Ôn Tử Tân xú mặt đi qua, đỉnh mày gian tràn đầy khói mù, khoảng cách hai người có thể ngồi thêm hai người, thoạt nhìn xa lạ mà lại xa cách.
Nhưng quả thực là xa lạ.
Vu Thanh nâng quai hàm, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào TV, không chút để ý hỏi:
"Anh tại sao không có chỗ đi? Bỏ nhà đi bụi sao? Đều bao lớn rồi còn rời nhà trốn đi."
Ôn Tử Tân ngẩn người, nói thẳng: "Không có nhà."
Vu Thanh chỉ cảm thấy là anh không muốn nói, cũng không cưỡng cầu, nghiêng đầu nhìn về phía anh, đối với anh nụ cười đầu tiên từ khi bọn họ gặp mặt, răng nanh người xem ngứa răng: "Tôi là Vu Thanh, thuộc về cái kia Vu, Thanh trong thanh triệt, còn anh?"
"......!Không có tên."
Vu Thanh khóe miệng cong xuống phía dưới chút, hiển nhiên bất mãn với cách cư xử của anh:
"Sao có thể không có tên nhỉ! Anh cái gì đều không nói cho tôi thì sao chúng ta còn tiếp tục ở chung?"
Ôn Tử Tân gãi gãi đầu, cũng không cần cân nhắc nhiều mà nói thẳng:
"Nếu là cô nhặt tôi về, vậy nhiệm vụ đặt tên đương nhiên liền giao cho cô, sao có thể hỏi tôi?"
Vu Thanh trừng anh một cái, thuận miệng nói ra cái tên:
"Vậy Ôn Tử Tân đi."
Ôn Tử Tân có chút kỳ quái, "Sao trả lời nhanh thế?"
"Chỉ một cái tên thôi, sẽ mất bao lâu?"
"......!Ồ."
Thấy dáng vẻ này của anh, Vu Thanh đại phát từ bi bổ sung nói: "Ôn ấm áp, mộc tân Tử, tân cũ Tân."
Nhắc tới cái này,