Giây tiếp theo Vu Thanh đột nhiên chú ý tới đồng hồ treo trên tường, mở to hai mắt nhìn, luống cuống tay chân từ trên sô pha bò lên, hướng phòng phóng đi, "A a a a a đều cái điểm này!"
Ôn Tử Tân bị hoảng sợ, nhịn không được xoa xoa lỗ tai chính mình, có chút khó chịu hộc ra hai chữ.
"Ồn ào quá."
Nói xong anh liền cầm lấy điều khiển từ xa, cân nhắc rồi tùy tiện ấn cái nút số, vừa lúc ấn vào một cái kênh phim truyền hình đang truyền bá, nam chính là cái tên công tử bột ăn chơi trác táng, lúc này trên mặt nở nụ cười xấu xa, không chút để ý đùa giỡn nữ chính.
Ôn Tử Tân hứng thú, đem lực chú ý đều tập trung mặt trên kia.
Thời điểm anh nhìn đến nam nữ chính cùng nhau dùng cơm, Vu Thanh vừa vặn từ trong phòng đi ra, vội vã chạy đến huyền quan đổi giày, lớn tiếng gọi anh: "Tôi ra ngoài!"
Nghe được cô nói, Ôn Tử Tân đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cô ngăn lại hành vi cô, chỉ vào màn hình trên TV với cô: "Tôi phải ăn cái gì."
Nếu đi vào thế giới này, đương nhiên muốn nếm thử một chút các loại sự tình.
Vu Thanh cũng vội vàng đi thành điện ảnh, có chút không kiên nhẫn:
"Tự làm đi! Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, tự nấu."
"Tôi sẽ không."
"Nấu cái sủi cảo có cái gì sẽ không chứ! Anh cho ít nước vào nồi, sau đó muốn ăn mấy cái thì thả vào mấy cái, chờ nước sôi, sủi cảo nổi lên là có thể ăn rồi!"
"Tôi sẽ không.".
ngôn tình tổng tài
Vu Thanh quả thực sắp tức giận đến nổ tung: "Vậy cho anh đói luôn, dù sao tôi cũng phải ra ngoài."
Ôn Tử Tân biểu tình trầm xuống dưới, vươn một bàn tay chống cửa, làm Vu Thanh không mở cửa được, chỉ có thể cắn răng căm tức nhìn anh: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Cô không phải nói muốn làm bạn sao?"
"Đúng vậy, kia lại thế nào? Hiện tại anh không cho tôi ra cửa có liên quan sao?"
Trong lời nói Ôn Tử Tân tràn đầy chỉ trích làm Vu Thanh nhất thời cho rằng mình đã làm chuyện tội ác tày trời:
"Cô cư nhiên để bạn bè ở nhà mình bị đói à."
"......"
Vu Thanh kiềm chế lửa giận, lại lần nữa nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, cam chịu đem cái giày mới vừa xỏ vào tháo ra, đi về phía phòng bếp:
"Hờ hờ, một đại nam nhân đói bụng như sắp chết rồi."
Ôn Tử Tân theo cô đi vào, thời điểm nghe được lời cô nói, nhướng mày, không nói chuyện.
Vu Thanh tùy tay cầm cái nồi, đổ nước hơn phân nửa, đặt lên bếp từ, sau đó từ tủ lạnh lấy ra một gói sủi cảo đông lạnh còn có một nửa, toàn bộ đổ vào.
"Haha, tôi cũng không được ăn sao? Tôi vì cái gì phải hầu hạ anh?"
Tuy rằng cô vẫn luôn oán giận, nhưng động tác trên tay cô vẫn không dừng lại, vẫn luôn dùng đũa khuấy sủi cảo, rất sợ da sủi cảo dính sẽ vỡ ra, nhân từ bên trong rơi ra, ảnh hưởng đến hương vị.
Ôn Tử Tân nhìn trong chốc lát liền cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu đi về phía phòng khách, sau khi ra khỏi cửa phòng bếp lại lộn trở lại tới nói cô một câu nói:
"Đừng ăn sủi cảo của tôi."
Vu Thanh: "......"
Gia hỏa này cũng quá khôi hài đi? Ngay cả khi cô không có cái gì để ăn cũng không muốn đến cướp thức ăn của người khác để ăn đâu?
Hơn nữa, cái quái gì đây nè! Này mẹ nó là nhà cô! Cô mua sủi cảo đấy! Cô nấu sủi cảo! Như thế nào liền thành sủi cảo của anh ta nhể?
Vu Thanh cười lạnh, nhịn không được thấp giọng mắng câu: "Có tật xấu."
Ôn Tử Tân ngồi sô pha trong phòng khách, khi nghe được những lời này của cô, sắc mặt trầm xuống, tức khắc không có tâm tình tiếp tục xem TV.
Thời điểm Vu Thanh bưng một cái chén từ trong phòng bếp ra, anh đồng thời đi đến bàn ăn ngồi xuống, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Vu Thanh đem chén đặt lên bàn, tuy rằng tâm tình khó chịu, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò nói: "Cẩn thận một chút."
Nói xong liền đi tới chỗ huyền quan chuẩn bị đổi giày chạy lấy người, vào giờ phút này, Ôn Tử Tân đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, ngữ khí mịt mờ không rõ:
"Tôi vừa mới nghe được cô mắng tôi."
Vu Thanh ngẩn người, kinh ngạc nghĩ thầm: Nhỏ như vậy mà anh ta còn nghe thấy sao?
Mặt không lộ ra nửa phần, một bên mặc giày một bên trả lời: "Anh nghe lầm rồi."
Quanh thân đột nhiên trầm mặc xuống, Vu Thanh có chút do dự quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân, ánh mắt hai người đối nhau.
Lúc này phía sau anh là cửa sổ rộng mở, ánh mặt trời rải vào, khiến cho cả người anh đưa lưng về phía ánh sáng, biểu tình xem không rõ.
Vu Thanh mạc danh có chút bực bội, cả giận nói: "Tôi chính là mắng lại đấy sao nào! Lại không phải nói nhiều quá mức! Keo kiệt muốn chết! Cùng lắm thì lần sau tôi không mắng ra tiếng!"
Nói xong liền tức giận đi ra ngoài, đống cửa sầm cửa thật mạnh.
Trong phòng Ôn Tử Tân ngơ ngẩn đem đầu quay lại trên bàn cơm, nhìn chằm chằm cái chén sủi cảo nóng hầm hập trên bàn, khóe miệng nhịn không được hàm cười, sau đó động tác rất không thành thạo dùng cái muỗng, múc cái sủi cảo nho nhỏ cắn một ngụm.
Lần đầu tiên ăn gì đó.
Chưa nói tới nhiều mỹ vị, lại làm cả đời anh đều sẽ không quên hương vị này.
*
Buổi tối, Vu Thanh mang theo một thân mỏi mệt về đến nhà, bên trong tối đen như mực khiến cô trong lúc nhất thời đã quên trong nhà còn có một người khác tồn tại.
Cô trực tiếp bật đèn lên, vừa định nhảy lên sô pha nằm trong chốc lát, liền phát hiện trên mặt đất có một người đang nằm.
Vu Thanh bị anh làm hoảng sợ, con sâu ngủ nháy mắt lập tức bỏ chủ đi chơi, có chút khẩn trương ngồi xổm bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi:
"Anh làm sao vậy? Làm gì nằm trên mặt đất?"
Ôn Tử Tân giương mắt xem cô, sau đó chậm rãi khép lại hai mắt, rầu rĩ nói: "Không có việc gì, cô đừng động vào tôi."
"Kêu tôi đừng động? Vậy anh chết trong nhà của tôi thì làm sao bây giờ?"
Phản ứng anh làm lửa giận Vu Thanh lập tức tỉnh dậy, thực mau cô liền phát hiện Ôn Tử Tân đặt tay che bụng, thanh âm mềm nhẹ hỏi: "Bụng không thoải mái?"
Cái này Ôn Tử Tân rốt cuộc có phản ứng, ngồi dậy, kỳ quái nhìn cô:
"Sao cô biết?"
"Đi WC chưa?"
"......!Đi như thế nào?"
Nghe câu nói đó, biểu tình Vu Thanh có chút cứng