Đôi mắt xám của người đàn ông tuấn tú sáng lên lấp lánh.
Thật dịu dàng, gã nhìn chăm chú vào khuôn mặt mang những vết sẹo mờ của người đàn ông Gryffindor ở đối diện.
"Thật ra mình đã nghĩ lâu lắm rồi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn à.
Mình từng không hiểu cảm giác sợ mất đi cậu có ý nghĩa là gì.
Nhưng bây giờ mình rất rõ, mình quả thật muốn có một gia đình, một gia đình được xây nên bởi cậu và mình."
Gã hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra lời mình đã muốn thổ lộ từ lâu.
"Mình yêu..."
Ngón tay Lupin nhanh chóng đặt lên môi Sirius.
Trong mắt của người đàn ông hiền hòa ấy có rất nhiều sự căng thẳng và bất an, còn có chút mừng rỡ và thương cảm mơ hồ, chẳng dễ để nhận ra.
"Đừng nói ra, Chân Nhồi Bông, xin cậu." Người đàn ông tóc nâu sợ bị Sirius nhìn thấu cảm xúc mà mình đang che giấu, bèn cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
"Đương nhiên mình sẽ ở bên cậu, dùng thân phận Mơ Mộng Ngớ Ngẩn..."
Lời nói của anh khựng lại bởi cơn run rẩy thình lình truyền từ đầu ngón tay đến tận trái tim.
Lupin bối rối ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy Sirius thế mà lại đang khóc.
Vẻ mặt của người đàn ông ấy xen lẫn giữa vui sướng và buồn đau, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống thảm trải sàn rồi vỡ tan khiến Lupin luống cuống.
"Sirius?" Tiếng gọi khe khẽ của Lupin bị một vòng ôm ấm áp bao phủ.
Gã ôm quá chặt, quả thật khiến Lupin có ảo giác như mình sắp nghẹt thở.
Trái tim anh đau thắt dữ dội theo tiếng nghẹn ngào gần như là gầm thét của Sirius.
Bàn tay anh không tự chủ được mà nâng lên ôm lại người đàn ông vẫn luôn kiêu hãnh và phóng khoáng như "Chân Nhồi Bông" của thuở thiếu thời.
"Mình yêu cậu! Remus, mình yêu cậu! Đừng bỏ lại mình, đừng để mình có lý do hối hận nữa, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn...!Đừng để chúng ta đánh mất lẫn nhau nữa! Xin...! cậu..."
Quay ngược lại mấy giờ trước.
Harry sải bước vào phòng cha đỡ đầu của mình ở nhà số 12 quảng trường Grimmauld.
Không có gì bất ngờ, Sirius đang ôm Teddy cùng đọc sách.
Y tiến lên trước hai bước, nhìn kỹ vào đôi mắt to trong sáng của Teddy rồi hỏi nhẹ nhàng: "Chú có nhớ thằng bé là ai không, chú Sirius?"
Người đàn ông tuấn tú liếc nhìn con đỡ đầu của mình với ánh mắt hài hước, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc bông xù của Teddy khiến cậu nhóc chu môi giận dỗi: "Con sao thế, Harry? Teddy là con trai Remus, là con đỡ đầu của..."
"Con đỡ đầu của con? Con trai của thầy Remus và cô Tonks?" Chàng trai trẻ quay sang nhìn chằm chằm vào Sirius, nói nhanh và nghiêm túc: "Thầy Remus qua đời khi con học năm thứ sáu rồi, chú Sirius, khi đó thầy ấy và cô Tonks còn chưa kết hôn!"
Biểu cảm của Sirius bắt đầu trở nên mịt mờ, rất rõ ràng là mối nghi ngờ và bối rối đã xâm chiếm suy nghĩ của gã.
Gã cúi đầu nhìn Teddy đang ngơ ngác, bỗng dưng nghĩ tới những cơn đau thắt ngực cứ thình lình ập đến gần đây.
Harry nhanh chóng ếm một bùa ngủ lên Teddy.
Không đợi Sirius ngạc nhiên mà trách cứ, y đã lấy hết dũng khí mà nói lớn: "Trí nhớ của chú trước sau không khớp, là bởi nó đã bị cỗ máy thời gian sửa đổi! Còn con, chính con dã sử dụng cỗ máy thời gian, thay đổi quá khứ, thay đổi số phận của mọi người."
Sirius sững sờ nhìn Harry, ước chừng đang nghĩ đây là tính đùa dai y được thừa hưởng từ James.
Gã nhúc nhích khóe môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói khẽ với giọng suy yếu: "Con không nên lấy chuyện quá khứ ra đùa, Harry à.
Sự lương thiện của con sao cho phép chứ?"
Chàng trai trẻ bỗng thấy lòng đau như cắt.
Y ép mình đối diện với Sirius, không hề e sợ mà nói tiếp: "Cỗ máy ấy ở ngay trong Sở Thần bí, Hermione và Ron vẫn luôn giúp con.
Con đã thay đổi rất nhiều điều, chú Sirius, bao gồm cả sự hồi sinh của chú và cái chết của thầy Remus."
Sirius như thể hoàn toàn không nghe thấy Harry đang nói gì.
Ánh mắt gã dừng lại ở Teddy đang mơ màng ngủ, dịu dàng mà ngẩn ngơ: "Đừng thế nữa Harry.
Remus và Greyback đã cùng chết rồi, con muốn nhắc nhở chú nên phẫn nộ và khóc lóc sao? Chúng ta chẳng thể làm được gì, quá khứ là quá khứ.
Hiện giờ, chú chỉ muốn cùng Teddy trưởng thành."
Harry để mặc cho cơn phẫn nộ và giận dữ lấp đầy đầu óc.
Hai tay y siết chặt thành nắm đấm, khống chế chút nhẫn nại vốn chẳng có là bao: "Chú cam lòng ư? Chú Sirius? Chú cam lòng để thầy Remus cứ thế rời chú mà đi? Có những vết thương nếu như không chữa trị thì cả đời cũng sẽ không lành lại! Chú coi Teddy là thuốc hay ư? Hay là cái cớ để lảng tránh tất cả? Con biết, cha đỡ đầu ạ, quá khứ là quá khứ, thế nhưng chú cũng thế, con cũng vậy, vĩnh viễn đều không buông bỏ được."
Sirius bỗng nhiên nổi trận lôi đình, gân xanh gồ lên trên huyệt thái dương, gã hét lớn: "Vậy chú phải làm thế nào hả, Harry! Nói cho chú biết đi! Nhìn Teddy là chú lại nhớ đến Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, cậu ấy luôn gắng làm bộ như thoải mái vui vẻ để cho mọi người xem.
Nhưng chú không phải Remus! Chú không thể chịu đựng được hết thảy những chuyện này! Hối hận mỗi đêm ư? Hay như một tên ngốc, nghĩ giả sử như trước đây mình thông minh hơn chút thì tất cả đều đã khác? Qua bao nhiêu năm rồi, Harry...!Chuyện đêm đó vẫn rõ ràng như còn ngay trước mắt...!Không một ngày nào là dáng vẻ khi Remus chết đi không giày vò chú...!Chú không buông xuống được, vĩnh vĩnh cũng không thể buông.
Thế nhưng, thế nhưng, ngoài bù đắp cho Teddy ra thì rốt cuộc chú còn làm được gì đây?"
Nhìn người đàn ông trước mặt từ nóng nảy giận dữ dần chuyển sang mất hồn mất vía, Harry có thể cảm nhận được rất rõ ràng Sirius đã đè nén bao nhiêu đớn đau.
Hermione nói không sai, bắt đầu từ khi y trở về quá khứ cứu Sirius, Chân Nhồi Bông chưa từng có ngày nào vui vẻ.
Vẫn may, y đã biết đâu là điều người đàn ông này thật sự cần.
Y hít sâu một hơi, giọng nói lại bỗng trở nên bình tĩnh và vững vàng:
"Quay về cứu thầy Remus đi, chú Sirius.
Thầy ấy là người chú yêu."
Sirius không nói gì, hai người đàn ông Gryffindor cứ thế nhìn nhau.
Rồi bỗng sự im lặng đáng sợ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã nặng nề nện xuống cầu thang.
Ron đẩy mạnh cửa phòng ra, không nói gì mà kéo thẳng Harry ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Sirius.
"Rốt cuộc bồ có biết mình đang làm gì không hả?" Ron nén giận mà kêu lên: "Bồ định lôi cả chú Sirius vào ư? Harry, bồ điên rồi à? Bí mật về Sương Bạc Trí Mạng đã bị bao nhiêu người biết rồi? Tiếp tục thế này thì số người dính dáng đến sẽ càng lúc càng nhiều, sớm muộn gì chuyện bồ dùng đồ cấm cũng sẽ bị phơi bày!"
"Bồ nghĩ mình còn quan tâm sao Ron?" Harry nhìn thẳng vào anh chàng Thần sáng trẻ tuổi một cách bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng và hờ hững như thể ngâm trong nước biển: "Đúng là ban đầu mình đã ôm rất nhiều hy vọng xa vời, một cuộc sống yên bình, cứu vớt mọi người mà không ai hay biết,...!Chà, thật ra đạo lý rất đơn giản.
Muốn có được một thứ thì phải bỏ ra một thứ khác.
Ron này,