- Tiểu Mộc, em mau lên xe ngựa trước đi. Ta lát sẽ lên sau. - Băng Cẩn vội vàng vỗ vỗ vai cậu, nói.
Cậu gật đầu rồi cuối chào Thiên Long và Tiểu Ngôn như những cung nữ khác thường làm vào lúc này rồi đi vội ra chỗ xe ngựa.
- " Trời ơi...Run chết đi được...Cứ như huynh ấy sắp phát hiện tới nơi vậy ấy...Có ngày làm rơi tim xuống đất mất...", cậu mím môi, sợ hãi nghĩ thầm.
Cứ mỗi lần nghĩ tới hắn, cậu lại cố vắt chân lên đầu mà chạy thật nhanh ra chỗ xe ngựa, cậu chạy như bị ma đuổi, chẳng cần biết có ai đang gọi hay nhìn mình hay không.
- Cô nương Tiểu Mộc! Xin cô nương dừng chân một lát!
Thiên Long từ đằng sau, chạy theo, gọi lớn tên giả của cậu.
Một hồi lâu cậu mới nhận ra cái tên đó là tên giả của mình nên mới liền quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn chạy đến gần cậu rồi nhẹ nhàng bảo.
- Cho hỏi, cô nương Tiểu Mộc có biết cưỡi ngựa không?
Chẳng hiểu hắn hỏi gì, cậu chỉ gật gật đầu cho đóng tròn vai rồi liền chào hắn mà đi tiếp.
Thấy cậu đi, hắn liền nắm lấy cánh tay cậu rồi bảo.
- Khoan đi đã. Cho ta nhờ cô một việc được không?
Càng dày dưa với hắn, cậu càng cảm thấy lo lắng hơn, sợ sẽ bị phát hiện mất, cậu liền cuống quýt cố giật tay ra khỏi tay hắn.
- Cô nương Tiểu Mộc, làm ơn giúp ta một việc thôi. Ta hứa là một việc thôi. - Hắn khẩn thiết cầu xin cậu.
Hắn năn nỉ cậu dữ quá, đã vậy dù bây giờ cậu có cố giật tới mức nào nữa thì vẫn không thoát khỏi tay hắn được.
Cậu đành ngoan ngoãn mà gạt đầu đồng ý giúp hắn, đồng thời cậu còn cố tình chỉ vào cái mạng che mặt rồi đặt chéo hai tay để nhắc nhở hắn không được yêu cầu cậu gỡ tấm che mặt ra.
- Yêu cầu này đơn giản lắm, cô chỉ cần lấy tay thuận của mình rồi viết lên tay ta chữ "Chờ" thôi.
Cái gì cơ? Yêu cầu gì mà nghe quái thế? Viết chữ "Chờ" bằng tay thuận của mình lên tay hắn. Tên Đường Thiên Long này rốt cuộc là bị ngốc hay bị điên vậy?
Cậu ngoan ngoãn lấy tay trái, tay thuận của mình viết chữ "Chờ" lên tay hắn.
Chẳng hiểu sao mà sau khi cậu