Sau cuộc họp Tứ đại gia tộc khẩn cấp, tất cả các thành viên đại diện của bốn tộc trụ cột đều thống nhất sẽ tạm thời giữ bí mật chuyện Nữ hoàng đã băng hà, và đẩy lùi việc cử hành nghi lễ đăng quang của công chúa. Có một vài lí do cho quyết định này. Thứ nhất là vì Mia cần phải chấn chỉnh một số thứ trong hệ thống nhà nước, và tập trung xử lí những vấn đề vẫn còn đang bị tồn đọng lại trong suốt khoảng thời gian cô hôn mê 10 tháng qua. Thứ hai là, mối hiểm hoạ lớn nhất của huyết tộc vẫn còn đó. Chỉ khi hiểm hoạ đó hoàn toàn bị trừ khử, thì cô mới yên tâm mà kế vị và đem lại cho vùng đất này ít nhất là 10 năm yên ổn sắp tới. Phải dọn dẹp hết những dơ bẩn xấu xa trước thì những thứ tốt đẹp sắp đến mới có ý nghĩa. Cô không muốn cứ mãi sống trong tâm thế nay hỉ mai bi như thế này đâu.
Vậy là, một Mia cuồng-công-việc đã quay trở lại. Một ngày có 24 giờ, thì chính xác là hết 24 giờ cô đều dùng để nhốt mình ở trong thư phòng và vùi đầu vào đống giấy tờ, từ báo cáo, đề xuất, kiện tụng, thư từ ngoại giao, tiệc tùng, kiến nghị, khiếu nại,... Đủ hết cả.
Những người đàn ông bên cạnh cô đều đã ra sức khuyên nhủ cô đừng có như thiêu thân mà lao đầu vào công việc như vậy, dẫu sao thì cô không chỉ có một mình. Nhưng Mia, dù đã nhiều năm trôi qua, suy cho cùng nguyên bản vẫn chỉ là một con nhỏ cứng đầu và bướng bỉnh, cô khăng khăng phải làm việc hết mình để bù đắp cho những tháng ngày cô vắng bóng và trở thành cục nợ, chẳng làm được gì khác ngoài việc làm một người thực vật.
Bởi vì, cô không thể không cảm thấy có lỗi với bọn họ. Bây giờ cô đã là chủ nhân của mảnh đất này. Tất cả những ai sinh sống ở trên mảnh đất này đều là con dân của cô. Những ai đã luôn cống hiến cho hoàng gia, cho vị chủ nhân của nó cũng đã chịu qua không ít thiệt thòi và khổ ải. Nên nếu như cô cứ liên tục nhận được sự chiều chuộng của bọn họ thế này, thì cô sẽ thật sự trở thành một tên hôn quân mất.
Ấy vậy mà, Mia lại quên mất rằng, trong chính hậu cung của mình, có một kẻ còn bướng hơn cả cô.
Ngón tay nắm thân bút của Mia run run, cuối cùng vì không thể để cho vết mực lem ra giấy trở nên tồi tệ hơn thế này nữa, cô bèn buông bút ra, hàm răng nghiến chặt trong phẫn uất mà rít ra từng âm tiết một:
- Da... vid...!!!
- Â... Âng...! (Vâng)
- N-Nhả ra trước rồi hẵng nói...!
- Hông... hả... âu...! (Không nhả đâu)
- Ưm—! Cái thằng nhóc... lì đòn này...!
Mia cúi đầu nhìn xuống dưới. Chùm tóc màu đỏ hung lắc lư giữa hai chân cô, cùng một gương mặt non choẹt của mĩ thiếu niên ửng đỏ lên trong sự hưng phấn vì có một cơn dục vọng to và nóng đang lấp đầy khoang miệng của cậu ta.
- Chị... Chị đang làm việc mà...!
- Hì... chị ứ nàm iệc i... (Thì chị cứ làm việc đi)
- Thế này thì— A...! Sao mà chị tập trung được...?!
Thằng nhóc ở dưới gầm bàn nhả cây thịt ra, đôi mắt hồng ngọc tròn vo như mắt thỏ trắng lấp lánh một ý cười đểu cáng.
- Vậy thì... chị nghỉ ngơi đi?
- Đã bảo là không được— A!! Đừng có ngậm nữa...!!! N-này!! Có người... Có người tới kìa...!!!
David vờ như không nghe thấy gì hết mà tiếp tục vùi đầu xì xụp cây xúc xích bóng mỡ của mình một cách ngon lành.
Tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc" vang lên, theo sau là giọng của một chàng trai trẻ.
- Công chúa điện hạ, là Vivandre đây ạ. Thần lĩnh mệnh đội trưởng, thay ngài ấy trình lên điện hạ báo cáo của tháng này ạ.
- V-Vào đi!
Được sự cho phép, chàng trai có mái tóc màu hồng dâu sữa mở cửa đi vào, trên tay y là một tập giấy. Khi y vừa định tiến lại gần hơn nữa, thì một tiếng ra lệnh đã khiến cho y khựng lại trong bất ngờ.
- Dừng!
- ... Vâng? Có chuyện gì sao ạ?
- Đứng ở đó là được rồi.
Vivandre bối rối:
- Vâng ạ... Nhưng mà, thần còn phải đưa quyển báo cáo—
Y còn chưa kịp dứt lời, thì xấp giấy y đang cầm bỗng bay ra khỏi tay y và lơ lửng về phía bàn của Mia, cuối cùng ở trên mặt bàn mà đáp xuống. Công chúa điện hạ không giải thích gì mà chỉ híp mắt cười mỉm chi.
Vivandre đổ mồ hôi hột trước sự tình kỳ lạ này.
- Vậy... Thần xin được phép báo cáo. Công trình nâng cấp cơ sở vật chất ở những ngôi làng ven biên giới vừa được hoàn thành trong tháng, hiện tại ngài đội trưởng đang đích thân đi thanh tra tình hình thực tế và thu thập khảo sát của người dân. 20 lít túi máu động vật cùng 5 tấn viên nang máu đã được phân phát đến các hộ gia đình và cá thể... [...]
Mia cầm tập báo cáo mà lật lật, đầu gật gù theo từng câu của Vivandre. Thế nhưng, sự thật là, cô không nghe lọt được một chữ nào hết.
Người ta thì nghiêm túc như kia... Còn mình thì... Huhu... Thật là nhục chết đi được!!!
- ... hạ? Công chúa điện hạ!
- Ừm ừm! Ta nghe rồi! Mọi người lần này cũng vất vả rồi! Từ tháng này ta sẽ tăng lương bổng cho tất cả các ngươi, kèm thưởng thêm!
- Điện hạ...? Như vậy không được đâu ạ! Số ngân quỹ đó điện hạ nên để cho dự án Cây Cấp Huyết thì hơn—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ý ta đã quyết rồi Vivandre! Ngươi nghĩ chúng ta túng thiếu đến thế sao? Ta nói được là được mà! Dù sao cũng đã hết việc để các ngươi làm rồi, hôm nay ngươi hãy quay về nghỉ ngơi sớm đi!
- Nhưng mà thưa điện ha...
- Ngươi có phàn nàn gì nữa ư?
Trước vẻ kiên quyết của Mia, Vivandre không thể làm gì khác ngoài việc tuân lệnh.
- ... Thần tạ ơn ân điển của điện hạ. Vậy thần xin phép ạ.
Y cúi người hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại một cái cạch phía sau lưng, Vivandre liền đưa tay lên che miệng mà thở gấp, vẻ mặt hoang mang xen lẫn cả chút sắc ửng hồng in trên hai má.
Vừa rồi... Hình như có một loại khí tức quyến rũ nào đó ở trên người điện hạ... Và mùi pheromone nồng nặc... như thể muốn câu dẫn người khác... Đây chính là... mị lực của dòng máu thuần chủng sao...?
Y lắc mạnh đầu, hòng đánh tan những suy nghĩ không đúng mực của bản thân này đi. Y vạn lần cũng không muốn đắc tội với các vị tổ tông đó đâu. Vivandre vội vã bước chân rời xa khỏi căn phòng nguy hiểm đó, nhưng vẫn không quên kính cẩn chào người đang đi ngang qua y về hướng ngược lại.
Trong thư phòng, Mia thở ra một hơi dài, nửa vì nhẹ nhõm vì dường như Vivandre không phát hiện điều gì bất thường, nửa vì cái tên hỗn đản ở dưới gầm bàn này dám ỷ được chiều mà làm loạn. Riết rồi chẳng ai thèm nghe lời của cô nữa!
- Đủ rồi đó David...! Dừng lại đi...!
- Hửm? Nhưng mà em vẫn chưa làm cho chị ra mà? Cho tới khi nào chị ra thì em sẽ không dừng đâu~
Mia không phục kêu lên:
- Còn không phải do em cố tình không cho chị ra hay sao?!
- Chà... Ai biết gì đâu, hì~
Nó nháy mắt lém lỉnh, rồi tiếp tục dùng cả tay và lưỡi mà trêu đùa với cơn dục vọng đang phát nghẹn của cô.
Đúng lúc cô định thôi làm một con mèo hello kitty nữa mà nắm tóc cậu giật ra, thì cánh cửa phòng bỗng mở toang.
Đứng ở đó chính là...
- Ôi chao? Mùi hương này... Rốt cuộc là em đang muốn mời gọi ai thế, hả Mia yêu dấu?
- Anh Kyle...!
- Hừm... Ngoài mùi thơm nồng nàn và đầy quyến rũ mà anh không thể từ chối này ra, thì hình như còn lẫn vào một cái mùi khó ngửi và đáng ghét nào đó...
Kyle bước vào phòng, tay kéo cửa đóng lại. Một tiếng chốt cửa đơn độc vang lên.
Nét mặt luôn mỉm cười ôn hoà, trưởng thành, và rất ra dáng của một bậc tiền bối đáng kính ấy, lúc này dường như lại trông có chút lạnh lẽo rợn người.
- Chà, anh tự hỏi, rằng không biết có con chuột nhắt hèn hạ nào lại dám lén lút gặm nhấm ngay trong thư phòng của công chúa điện hạ vậy nhỉ?
Mia đè xuống tiếng thở dài. Không biết là cô đã làm nên tội tình gì đáng để bị vướng vào tình cảnh tréo ngoe này nữa. Cô chỉ muốn tập trung làm việc thôi mà...
Chỏm đầu màu táo chín ngọ nguậy ló ra ngoài, vẻ mặt khinh khỉnh hướng về phía người đàn ông tóc lam mà nhếch mép.
- Sao hả? Con cáo già đạo đức giả ghen tị rồi sao? Có muốn con chuột nhắt này chia phần cho gặm nhấm chung không?
- Á à, một lời mời ba-xăm đến từ miệng David cậu cũng hiếm như việc hái sao trên trời, vớt trăng dưới nước vậy. Thú vị đó. Được thôi, vì đó là Mia yêu dấu, nên tôi không ngại tranh giành với cậu hay là nhiều hơn đâu.
Trong bối cảnh tia điện xèn xẹt bắn qua bắn lại giữa hai nam nhân như nước với lửa này, Mia mặt không cảm xúc mà lên tiếng:
- Hai người không ngại, nhưng ta thì có đó. Có tin ta ban mệnh lệnh cho cả hai chim cút ra khỏi đây hay không?
David ngoi ra khỏi gầm bàn và ngồi lên đùi thiếu nữ, hai tay vòng ra đằng sau cổ cô, gương mặt đáng yêu cọ cọ dụi dụi vào má cô, nũng nịu:
- Nào nào chị Mia bớt nóng đi nè~ Thực ra mà nói thì, trong lòng chị cũng mong muốn điều này mà phải hông? Nếu không thì cả em và tên đó đã không thể ở đây được rồi~
Và Kyle cũng không từ bỏ cơ hội này để chọc ghẹo cô. Anh lại bên cạnh Mia, bạc môi mỏng phong tình ghé sát tai cô và thủ thỉ:
- Mia yêu dấu, em thật là thú tính đó nha~
Cô nhất thời không thể tìm ra được lí lẽ nào để chống chế cho bản thân cả.
Tại cô. Chỉ tại cô quá hiền lành, quá nuông chiều bọn họ, chiều đến hư rồi!
Với lại... hai tên này... thực sự là đang nghiêm túc với việc chơi ba đó à...?
- Nee-sama đừng lo. Tên cáo già này khoái mấy vụ chơi ba chơi bốn này lắm. Cỡ đâu mới mấy chục năm trước, chính tên này hay rủ David—
- Tiếng chuột cứ kêu chít cha chít chít nghe ngứa tai thật đấy? Không muốn bị dìm nước chết thì biết điều mà nín đi.
- Eo ơi bố mày lại sợ quá cơ? Đúng lúc mấy nay tự nhiên David thèm thịt cáo nướng quá đi à~ Chị Mia có muốn ăn thì em nướng cho chị ăn nhé!
- ...
Gân xanh gân đỏ nổi trên trán cô lần lượt từng cái, từng cái một trong sự chí choé không ngớt.
Cuối cùng, hai tên nam nhân này đều bị xách cổ lên như mèo và tống ra khỏi phòng. Mia lãnh đạm trừng mắt:
- Từ giờ cho đến tối, nếu các người không biết đường thành tâm sám hối thì có mơ cũng đừng hòng trèo lên giường của bổn công chúa!
Và cánh cửa liền đóng một cái sầm.
Cô lẽ ra nên dứt khoát như vậy ngay từ đầu mới đúng.
.
.
.
- ...
Thiếu nữ lặng người, hồn phách giống như là đã bay đi đâu mất, chỉ chừa lại một cỗ thân thể như hoá đá ngay khi cô vừa bước chân vào phòng ngủ của mình.
- Nee-sama...!
- Mia...!
- ... Và đây là cái cách mà hai người thành tâm sám hối với ta đó sao?
Ở trên giường của cô là một mĩ thiếu niên trong trang phục suit con thỏ bó sát người, tai thỏ dài trên đầu hơi cụp xuống với nhúm đuôi như kẹo bông gòn, và một người đàn ông mặc chỉ một lớp áo bào lụa hờ hững, cùng đôi tai cáo và chiếc đuôi hình cọ bông xù trông có vẻ mềm mại ở sau mông.
Hai cái tên khùng này...
Mia quay ngoắt lại, toan chuồn ra khỏi đây, thế nhưng khi cô vừa vươn tay ra gần chạm đến nắm cửa, thì có một bàn tay khác đã giữ chặt lấy cổ tay cô. Eo cô bị kìm kẹp trong một vòng tay mảnh khảnh, và lưng của cô thì bị áp sát bởi một cỗ nhiệt săn chắc toát ra năng lượng nam tính. Không. Là tận hai cái lồng ngực đang ép vào lưng cô. Tuy so với người đàn ông to lớn này thì mĩ thiếu niên đúng là nhỏ con hơn rất nhiều, thế nhưng cậu ta vẫn là một chàng trai đã trưởng thành theo nghĩa đen và đã đủ lớn để có thể dùng cơ thể áp chế một cô gái vừa lùn vừa gầy như cô rồi.
Bộ cô là cây xúc xích kẹp giữa miếng bánh mì hotdog hay sao hả?
- Chị... không muốn vui vẻ cùng tụi này ư?
- Hôm nay là một bữa ăn đặc biệt đó... Chỉ. Dành. Riêng. Cho. Em. Thôi. Đó~
Mia không khỏi rùng mình, không biết là bởi vì sợ hãi, hay là bởi vì phấn khích.
Cô căn bản là chưa từng chiến một lúc hai người nha?! Cô có quyền cảm thấy sợ đó!
Nhưng lòng tự tôn của cô không cho phép việc bị người khác giễu cợt...! Hai tên quỷ tà dâm này nếu như đã muốn thách thức giới hạn của cô, vậy thì cô cũng sẽ không khách khí nữa!
Và thế là, Mia không tốn chút sức lực mà thẩy cả hai lăn quay ra giường.
- Nghe hai người nói vậy, liệu ta có thể hiểu rằng đêm nay hai người sẽ phụ trách hầu hạ ta tận răng không? Vậy thì ta sẽ xem xem hai người biểu hiện như thế nào. Không khiến ta hài lòng, hậu quả sẽ là một tháng cấm dục đó.
Đây chẳng phải chính là một vỏ bọc hoàn hảo cho sự thiếu kinh nghiệm giường chiếu của cô sao! Mia ơi lâu lâu mày cũng được dịp thông minh phết!
- M-Một tháng cấm dục...?! Chị Mia thật tàn nhẫn!!!
- Em cũng thật là biết cách bỏ bê hậu cung của mình quá đấy Mia à... Chúng ta suy cho cùng cũng đã lăn giường được mấy lần đâu...
- Ồ? Thế nào? Hai người không tự tin à? Lúc này rút lui vẫn còn kịp đó?
Mia nheo mắt trêu ngươi trước bộ dạng bồn chồn của hai chàng trai trong lốt thỏ và cáo này.
- Không chịu! Em không rút lui đâu! David... nhất định sẽ làm cho chị sướng điên luôn!
David hùng hồn nói, trên người giống như có một ngọn lửa hiếu chiến bùng lên.
- Mia, em đáng ra phải hiểu rõ nhất dáng vẻ của anh ở trên giường sẽ như thế nào chứ? Anh mới là người sẽ khiến cho em thoả mãn!
Kyle, vẫn như thường lệ, vỗ ngực tự tin khẳng định năng lực của chính mình.
Thiếu nữ chỉ âm hiểm nhếch môi.
- Vậy sao? Thật đáng mong chờ nha...
Cô thong thả ngồi xuống mép đuôi giường. Hai chàng trai đều bò tới, quỳ sau lưng cô, mỗi người một bên mà bắt đầu cởi bỏ y phục của cô xuống. Với từng lớp vải được kéo ra đều sẽ có một nụ hôn rơi xuống làn da bạch ngọc của thiếu nữ. Tai, má, xương hàm, cổ, vai, cánh tay, bàn tay, đều lưu lại những vết hôn màu hồng đỏ.
- Chị Mia, chị gầy quá rồi...
David vuốt lên điểm xương lưng gồ cao của Mia mà cau mày không vui.
Kyle cầm lên cổ tay của cô. Những khớp xương vừa nhỏ, lại vừa có cảm giác chúng sẽ gãy chỉ với một chút lực tác động vào.
- Với anh, dù dáng vẻ này của em đã rất xinh đẹp rồi, thế nhưng anh nghĩ rằng em sẽ càng mĩ miều hơn nếu có thêm chút da thịt vào đó.
- Nee-sama cứ kén ăn suốt thôi! Em đã bảo là chị nên nạp thêm nhiều máu hơn rồi mà...
Tới nữa rồi... Chuyên mục gà mẹ chăm con của bọn họ...
Mia cười trừ, cũng biết là mình đã mắc phải thói quen không tốt. Vì căng thẳng quá độ và dư âm từ sang chấn, cô đã hoàn toàn mất cảm giác thèm khát máu rồi. Cô không đói, không khát, cũng không thèm thuồng bất cứ cái gì, nhưng không đồng nghĩa với việc cơ thể của cô đã không cần đến chúng nữa. Ngược lại, nó còn đang trong tình trạng suy nhược tới mức đáng báo động.
- Vậy... ta nên làm gì bây giờ?
Trong giọng nói nhiễm một nửa là vẻ thực sự hối lỗi, một nửa là ngả ngớn chòng ghẹo, Mia lần lượt nhìn sang cả hai người.
- Với vampire chúng ta, nhục dục luôn đi đôi với cơn khát máu, hoặc ngược lại. Em không cảm thấy khát máu, vậy thì chỉ cần khơi dậy thứ dục vọng còn lại là được.
Người đàn ông đem tay của thiếu nữ luồn vào bên trong vạt áo lụa, khiến cho cô chạm qua cơ ngực săn chắc của anh. Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua điểm nhỏ nhô cao nơi đỉnh ngực anh. Tiếng nỉ non trầm khàn mà Mia quen thuộc vang lên, nhưng có một điểm khác lạ đã thu hút sự chú ý của cô.
- Đôi tai cáo này vừa mới... giật...? Không phải là cài tóc sao?
Mia liền kéo chiếc áo lụa trên người Kyle xuống và nhìn ra sau mông anh để xác thực hoài nghi của mình.
- Chiếc đuôi... mọc ra từ anh thật này!
Đuôi cáo như đầu cọ bỗng phe phẩy và lướt qua chiếc eo của Mia khiến cô không kìm được cơn nhộn nhạo chạy dọc khắp xương sống.
- Em không nhận ra sao? Hàng thật giá thật đó~
Như để chứng thực thêm cho lời nói của mình, đôi tai cáo trên đầu anh lại giật giật thêm vài lần nữa.
Ở phía bên kia đột nhiên lại có tiếng ai hậm hực trong cổ họng.
- Ư... Chị Mia toàn nhìn cậu ta thôi! Nhìn cả em nữa! Tai và đuôi của em cũng là hàng thật nè!
David giằng lấy tay còn lại của cô và đặt lên đầu mình. Mia vân vê chiếc tai thỏ của cậu. Cảm giác mềm mịn như nhung vậy... Phê quá... Nhưng mà tại sao...?
Nhìn ra được Mia có thắc mắc, Kyle liền chủ động giải thích:
- Là do thuốc biến hình phiên bản đặc biệt mà anh mới điều chế ra