The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 56


trước sau


A/N: chap này ngọt sâu răng luôn nha, có thịt nữa :)

À, Yami cũng sẽ đính kèm một chiếc video, tới đoạn H thì ai có nhu cầu vừa đọc vừa "thưởng nhạc" thì đeo tai nghe vào và bật lên nghe nha *nháy mắt cười gian*

***




Nghe thấy chất giọng mang theo dịu dàng quen thuộc mà mình hằng mong nhớ, Mia liên tục gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi cứ tuôn trào như thác đổ, cổ họng nuốt lấy nuốt để từng ngụm nước bọt để khiến mình đừng có mà nghẹn nấc, nhưng cô không thể che giấu được run rẩy và nghẹn ngào khi cố gắng cất tiếng.

- Em...em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh...nhưng...nhưng...!

Nhưng không thể nói nên lời. Cô không biết mình nên hay không nên nói ra chuyện phát sinh giữa cô và Kyle, hay là chuyện với Alex. Cô cứ dây dưa không rõ với bọn họ như vậy, chính cô còn không thể tha thứ cho chính mình thì Evan làm sao mà chịu cho nổi đây?

- Em không cần nói gì cả. Anh biết.

Trái lại với những gì Mia mường tượng, thậm chí còn không cần để cô nói ra, Evan đã bình thản đáp, thật không rõ ở bên kia thế giới, cậu đang mang trên mặt biểu cảm như thế nào, có đồng bộ với lời thản nhiên như thế này hay không?

- Anh...biết?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh biết. Về việc em đã trải qua rèn luyện với Kyle thế nào, việc em là một maleias, việc giữa hai người phát sinh quan hệ làm sao, về con thần thú của em động dục, và việc em ở trong mật thất luyện tập bằng món vũ khí mới của em. Anh biết tất.

Mia bụm miệng, hai mắt đẫm nước trừng to thất kinh. Làm cách nào mà Evan lại biết...

Mà nếu biết rồi, vì sao lại không dùng một thái độ giận hờn, hay thậm chí là chán ghét mà đối xử với cô, như cái cách cô vẫn thường hay lạnh nhạt với cậu như trước đây?

Cảm giác tội lỗi của Mia càng lúc càng lớn lên, nếu như cậu cứ tiếp tục bao dung cho cô như thế này. Thà rằng mắng cô, dù chỉ là một ít, cũng đủ để trấn an tâm trạng dậy sóng của cô lúc này rồi. Mia nghĩ đó là lẽ đương nhiên, và nếu cậu có mắng có chửi gì, lần này cô cũng sẽ thành khẩn nhận lỗi, không cậy mạnh như xưa nữa.

- Em muốn anh trách em?_Đầu bên kia hỏi, nhưng cũng thừa biết câu trả lời của cô là gì rồi.

- Sao lại không?! Em còn trách em, vì sao anh lại không?!

- ...vì không nỡ. Em biết mà, anh thương em đến điên rồi. Điên rồi, mới bao dung cho tất cả những gì em làm, mặc cho con tim này của anh vụn vỡ. Vỡ rồi, vẫn tiếp tục dùng chút hơi tàn để yêu em. Chỉ cần em hạnh phúc vui vẻ, là được.

Giọng nói ấm áp của kẻ si tình vang lên đều đều, như một cơn gió thoảng đem người ta vào trạng thái lâng lâng mơ hồ, như chìm vào một giấc mộng mị vô thực.

- Anh là đồ ngốc! Anh không sợ em sẽ rời bỏ anh sao?!_Mia không biết cảm xúc trong lòng mình hiện tại là cay đắng hay là ngọt ngào. Tình yêu của Evan quá mức quỵ luỵ, cô không xứng, không xứng với cậu một tí nào.

- Nhưng trong lòng em có anh mà, phải không? Chỉ cần em vẫn yêu anh như anh yêu em, thì chút thân mật thể xác đó cũng chỉ là để giải toả bức bối, vampire chúng ta đều sống như vậy, em không cần tự trách nữa đâu. À, mà anh thì không như vậy, vì đợi em đó~

Mia thật sự muốn ngay lập tức mở ra cổng không gian, chạy tới trước mặt Evan, chỉ để đấm một cú vào thẳng cái mặt không có gì ngoài đẹp trai của cậu. Giờ này mà vẫn còn tâm trạng đùa!

Từ ngày thừa nhận tình cảm của mình, Mia hành xử thận trọng hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, không còn làm bộ làm tịch, thờ ơ với xung quanh nữa, vì cô muốn tôn trọng Evan hơn. Khi yêu thì ai cũng thế thôi, muốn toàn tâm toàn ý cho người, chẳng còn tâm trạng để ong bướm đây đó. Càng suy nghĩ về Evan, cô càng nhận ra nhiều chi tiết về cậu mà trước đây cô vẫn thường tảng lờ, coi như không biết.

Evan hay ghen tuông. Trước mặt cô thì lúc nào cũng tỏ vẻ xuề xoà tuỳ ý, cũng chỉ là để cô không vì chuyện gì mà bận lòng. Nhưng giây phút cô xoay mặt đi, gương mặt của cậu đều sẽ tối sầm lại, như muốn giết người. Và tất cả những điều đó, cậu đều chôn vào trong lòng, chưa bao giờ thật sự hạ thủ với ai. Dù ghen, nhưng tình yêu cao thượng của cậu cũng là thật, và cơn ghen của cậu sẽ không bao giờ chạm tới cô. Trước mặt Mia, Evan không thể nói dối. Thứ duy nhất giả dối ở đây, có lẽ cũng chỉ có cảm xúc thật sự của cậu.

- ...Anh thôi đi, em biết tỏng là anh đang ghen lồng ghen lộn, và cái mặt của anh thì đang thối như cứt chó ấy.

- ......

Evan không biết phải phản bác lại Mia như thế nào. Ngay cả khi không nhìn mặt nhau và liên lạc với nhau từ hai chiều không gian, cậu vẫn không tài nào nói dối Mia được. Quả thật, Evan không lúc nào là không ngừng theo dõi tình hình của cô ở ma giới, và cậu không sao quên được cảm giác như vừa ngậm quả đắng và một trái ớt cùng lúc khi chuyện của Mia và Kyle xảy ra. Dù cậu biết, Mia khi đó không phải là cố ý, mà lại là ma tâm đã trỗi dậy. Ma tâm chính là không dễ dàng bị khống chế, nếu không thì hoàng tộc vampire đâu phải chịu hết từ khổ ải này sang khổ ải khác, cũng đâu phải vừa thương vừa hận nó, đâu phải gọi nó là "lời nguyền khốn nạn không thể từ bỏ".

- Ừ, anh không oán em, nhưng anh ghen. Rồi sao, tính đền bù à?

Tự nhiên lại giở cái giọng côn đồ hách dịch này, Mia càng muốn không lôi thôi nữa mà cho Evan ăn đòn ngay và luôn. Nhưng đó cũng là điểm mà cô thích ở Evan, cũng là điểm mà cậu thích ở Mia. Cả hai đều có khả năng lật một vấn đề từ nghiêm túc trở thành một trò đùa. Chính vì thế mà không khí trầm lắng pha một chút u uất lúc ban đầu lại được nâng lên, hai người thôi không sầu vì những chuyện đã qua nữa. Khoảnh khắc này là khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi, họ nên tận dụng thời gian để vui vẻ mới đúng, đâu phải lại cãi lộn

xong cạch nhau thêm mấy tháng nữa.

- Người ta tính đền bù đó, không cần thì thôi.

- Ai nói không cần? Anh ở bên này khổ sở nhớ nhung em, em ở bên kia về đêm làm chuyện hoang đường, anh.cực.kì.thiệt.thòi!


- Khổ sở, là khổ kiểu gì thế?_Mia ngả lưng lên đầu thành giường, khoé môi hơi nhoẻn, để lộ một thần sắc hoàn toàn khác khi nãy.

- Là.....

Bên kia bỗng nhiên ngưng trọng, giống như là lỡ nhắc tới điều mà đáng lẽ cậu không nên nói. Nhưng lưỡng lự một chút, cậu lại lắc lắc đầu, miệng phì cười tự giễu. Dù sao cũng chẳng còn là con nít thơ dại, chuyện gì nên biết cũng đã biết, chuyện gì nên làm cũng đã làm, bây giờ mặt dày hơn một chút thì cũng có hại gì đâu. Mà có khi còn tốt hơn.

- ...là không kìm được, muốn em.

- Hay là em sang chỗ anh nhé?

- Đừng, thay vì mở cổng không gian, em nên để dành ma lực đi luyện tập thì hơn. Với lại, nếu em qua đây, anh sợ...sẽ không muốn để em về nữa.

- Vậy...cứ như thế này, kể cho em nghe, mỗi lần muốn em, anh thường làm những gì?

- Anh sẽ nhớ lại đêm đó, cái đêm mà em thổ lộ với anh, đem anh lên giường, ngấu nghiến từng nơi trên da thịt anh...

- Phải rồi, em mê mẩn hai cái điểm màu hồng phớt trên ngực của anh, chúng quá đỗi quyến rũ, mà cũng như nụ hoa e ấp, ngọt ngào không tả xiết. Anh đã vùng vẫy như thế nào khi em mút chúng bằng cặp môi của mình, và chúng thì se lại như những hạt đậu cứng.

- Ưm...Nhưng những đầu ngón tay của anh cũng không thể cho anh cảm giác như em đã làm...anh đã khiến chúng đều đỏ lên, nóng rát lên cả rồi, vẫn không thể...haahn...~

Tiếng vạt áo sột soạt vọng vào tai Mia, cũng như thanh âm kiều mị nỉ non của người con trai càng lúc càng lớn dần khi những hồi tưởng về một đêm hoan lạc lại đem đến cho cậu từng đợt sóng khoái cảm.

- Rồi sau đó, em đã vuốt ve anh, bàn tay của em lướt nhẹ trên da anh, chạy dọc dần xuống phía bên dưới và khẽ chạm vào nơi dục vọng bốc hoả của anh...

- A...hmm...!

- ...giải phóng nó ra khỏi quần áo bức bối, bàn tay bọc lấy nó, nhịp nhàng vuốt từ trên đỉnh đi xuống, rồi lại đi lên, nhịp nhàng, chậm rãi đem anh rơi vào bể dục vọng...

Theo sự dẫn dắt của cô, Evan chạm vào cơ thể vì lâu ngày không được cô âu yếm mà trở nên nhạy cảm, từng vị trí anh chạm qua đều như bốc lên một ngọn lửa, cháy lên cơn thèm khát muốn được yêu thương, được dày vò bởi cô.

- ...và bây giờ, em đã là maleias, em giờ chỉ muốn công phá người khác thôi...

- Anh biết...anh biết—aa.....Nên anh đã...chuẩn bị tốt rồi...Aa...hng~

Tiếng thở dốc của cậu đột nhiên ứ nghẹn vào một khắc, chỉ để sau đó càng rên ra tiếng nhiều hơn trước.

- Anh vừa mới..._Mia ngạc nhiên, ngờ ngợ đoán được Evan mới làm gì.

- Aaa.....ngón tay của anh....đang ở bên trong rồi....aa...~

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mia không thể không há hốc, đứng hình mất 5 giây sau khi nghe cậu nói. Cô che miệng, cặp mắt màu xanh huyền bí lúc này lấp lánh ánh cười, hai gò má của cô ửng lên, khoé môi cười cứ không thể nào hạ xuống được.

[Ôi mẹ ơi...nó là muốn giết mình đây mà...!]

Cô hận không thể lập tức phi sang bên đó mà trực tiếp chứng kiến cảnh tượng mĩ nam trong lòng đang tự an ủi chính mình. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã biết cảnh tượng đó sẽ có bao nhiêu là gợi cảm, gương mặt tinh xảo của cậu sẽ có bao nhiêu dâm đãng, phần hạ thân của cậu sẽ như thế nào cương ngạnh, nơi hậu huyệt của cậu sẽ như thế nào mà nuốt trọn những ngón tay thon dài ấy. Giá mà ở bên trong cậu lúc này chính là cô. Giá mà cô có thể đem toàn bộ cậu ăn vào trong bụng.

- Anh...! Đồ yêu nghiệt...!

Thứ tính khí to lớn của cô cũng đã không nhịn được mà trướng lên, có thứ gì nóng cháy đổ dồn vào ở dưới bụng cô như đang cố gắng gào thét muốn được thoát ra.

- Em muốn anh...muốn dùng thứ của em đâm thủng anh, đâm chết anh...! Muốn anh vô lực khóc lóc cầu xin, muốn anh dùng chất giọng yêu kiều mà rên rỉ bên tai em...!

- Aaah....Hnnga...không được.....anh sắp ra....—Aaaaa.....!!

Cả cô và cậu đều phóng thích cùng lúc, tiếng ngâm nga lúc lên đỉnh ngân dài trong không gian tĩnh mịch nửa đêm. Evan thở hồng hộc, thều thào, khàn đặc.

- Anh cũng muốn...anh chán phải dùng tay rồi....

- Gắng lên, một chút nữa thôi, rồi chúng ta sẽ lại bên nhau...

Mia thủ thỉ, nỗi nhớ nhung khôn nguôi cuồn cuộn dâng lên, giống như là muốn khiến cho cô thêm một lần nữa bật khóc.

Cô muốn cảm nhận hơi ấm thật sự của cậu, chứ không phải chỉ bằng giọng nói nửa hư nửa thực đến từ thời không xa xôi kia như thế này.

- Phải...rồi chúng ta sẽ lại bên nhau, nhỉ. Ngủ ngon, công chúa của anh...

Evan ngắt kết nối với Mia, và chỉ còn một mình trong căn phòng trống trải vương vấn hương vị ái tình nhục dục, giọt lệ của người đàn ông mới chịu rơi xuống.

Cậu không cầu gì hơn, chỉ hi vọng về sau sẽ thực sự được như thế.

- Thiên giới, thợ săn, Katherine Souvenir, các ngươi đừng có mà mơ tưởng đụng tới cô ấy...vì chừng nào thân xác ta vẫn còn, thì các ngươi vẫn sẽ phải chật vật đến chừng đó...!

Đôi mắt xanh lục sắc lẹm hận ý, dường như có thể xé toạc xác thịt ra làm ngàn mảnh.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện