The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Chương 93


trước sau


Đặt cây bút máy thân kim loại xuống mặt bàn, chàng trai nhìn qua những chồng giấy tờ cao quá đầu đã được xếp gọn trước mặt, biểu cảm đăm chiêu như có khúc mắc gì trong lòng.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến cho khối lượng công việc của cậu bị ứ đọng lại nhiều đến thế này chứ? Lạ lùng thay, cậu không nhớ rõ lắm. Cảm giác như có một làn sương mù phủ lên kí ức của bản thân, và có cả những kí ức rất gượng gạo và chắp vá, tựa như nó vốn không phải là như thế vậy. 

Nhưng cậu lại chỉ có thể chấp nhận những điều đó là sự thực. Vì khi không ai lại can thiệp vào kí ức của cậu để làm gì nhỉ? Chuyện này chính là không hợp lí.

Mà, bản thân chàng trai cũng chẳng mặn mà gì với công việc của mình đâu, nhưng đây chính là nghĩa vụ mà cậu đã được ấn định sẵn từ nhỏ, huống chi ngày xưa, biết rõ tính tình của cậu không có hứng thú mà ngang bướng nên mẹ và ông ngoại đã phải giám sát gắt gao suốt một thời gian mới có thể đem cậu đặt vào trong khuôn khổ.

Phải, vị công tước trẻ tuổi nhất lịch sử tộc vampire được khắp trên dưới ngưỡng mộ vì dáng vẻ nghiêm túc và có trách nhiệm của ngài, trên thực tế lại là một tên vô tâm và bất cần đời đến không thể nào tin được. Sẽ không có một ai có thể tưởng tượng nổi, người đáng lẽ ra phải bảo vệ vương quốc này lại vốn dĩ từng có suy nghĩ muốn hủy diệt chính quê hương của mình chỉ vì ngài cảm thấy nhàm chán.

Evan Wistalia là một sự tồn tại có thể nói là gần như trái ngược lại với định nghĩa của hai chữ "tốt đẹp". Là hậu duệ nhỏ nhất của gia tộc Wistalia - vốn nổi tiếng vì ngài trưởng lão và phu nhân đều một lòng trung thành với hoàng tộc, rốt cuộc là điều gì đã làm cho cậu bẩm sinh đã khác xa so với hai vị trưởng bối đó vậy?

Chàng trai đảo mắt qua chiếc đồng hồ để bàn có thiết kế như một chiếc đồng hồ cát cổ điển, ánh mắt nhạt nhòa đuổi theo dấu chân của kim giây đang chạy. 

Giờ thì, công việc đã xử lí xong rồi. Bây giờ cậu nên làm gì đây?

Evan rời khỏi chỗ ngồi của mình sau hàng ngày hàng giờ cố định như keo dán và tiến ra phía cửa. Bước chân cậu chậm chạp tựa như có cả tá thứ đang đè nặng trên vai. Nhưng cậu bỗng dừng chân, đầu quay sang bên cạnh. Hình ảnh của chiếc khay bạc chứa bánh quy và sữa "nóng" lọt vào tầm mắt. Chỉ là, những chiếc bánh quy đã nguội ngắt, còn sữa trong li thì chẳng còn nóng nữa mà đã đông thành đá lạnh tự bao giờ.

Cậu trầm mặc nhìn chúng trong vài giây, để rồi sau đó ngoảnh mặt đi, tiếp tục cất bước. Tiếng cửa mở ra và khép lại, vang lên một tiếng "cạch" lạnh lùng. Căn phòng lạnh lẽo chìm vào trong tĩnh lặng thật sự.

Thật vô vị.

Hành lang tối tăm không một bóng người ngoại trừ bản thân chính mình. Nguồn sáng độc nhất ở đây chỉ là ánh trăng treo trên màn đêm đen kịt, thứ ánh sáng màu vàng nhạt ấy dịu dàng xuyên qua những khung cửa sổ lớn và chiếu lên người cậu, tạo nên chiếc bóng đổ dài trên nền đất. Evan lê bước, trên gương mặt đẹp như tượng tạc ấy vậy mà lại hời hợt làm sao, hay nói đúng hơn là không hề có một cảm xúc nào.

Từ bao giờ mà cậu đã chuyển vào cung điện để làm việc vậy? Chẳng phải nơi này vốn đã không còn chủ nhân và bị bỏ trống trong một khoảng thời gian dài hay sao?

Hàng lông mày của thanh niên tóc vàng khẽ chau lại.

... Không, hình như không phải thế. Cách đây tầm đâu hơn hai mươi năm trước, cậu nhớ rằng mình bỗng nhận được tin tức công chúa điện hạ đã được tìm thấy và đang sống ở thế giới loài người. Cô ta được nuôi lớn như con người nên đã không thể ngay lập tức quay trở về. Hiện tại... cô ta vẫn đang ở đâu đó học tập về xuất thân của mình thì phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đúng rồi. Bởi vì thế nên cung điện mới được sử dụng trở lại để một ngày nào đó sẽ đưa công chúa quay về.

Sao cậu lại quên mất chuyện này được nhỉ. Mới có hơn bốn trăm tuổi, cậu không thể nào đãng trí như vậy chứ.

Với lại, liệu kể cả khi có cô ta quay về, cô ta sẽ làm được cái trò trống gì nên hồn không đây, hay là chỉ biết dựa dẫm vào đám tùy tùng và mặc sức tung hoành như một bạo quân? Cũng chẳng phải là cậu quan tâm đến tình hình của lãnh địa ma cà rồng hay là vị quân chủ của mình đâu, nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác nếu chính cô ta sẽ là kẻ đến phá hoại mọi thành quả mà cậu đã cất công lắm mới có thể gây dựng nên. Như vậy thì sẽ thật phiền toái biết bao. Vì dù muốn hay không, cô ta cũng sẽ là chủ tử của cậu trong tương lai. Và nếu như cô ta thật là một kẻ như thế, cậu sẽ không một ngày nào có thể tự nguyện quy thuận cô ta được cả. Biết làm sao được, Evan đặc biệt so với những vampire khác ở chỗ: Cậu không hề bị ảnh hưởng bởi bản năng tôn vua. Chẳng biết những vampire khác như thế nào, nhưng cậu chỉ biết bản thân từ lúc sinh ra đến giờ vẫn chưa từng hiểu thế nào là cảm giác muốn được "vì vua phụng sự" đó. 

Bỗng nhiên ở phía trước có tiếng ai nói chuyện khiến cho Evan chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. Đó là một thiếu nữ với diện mạo hao hao giống cậu, đi cùng cô ấy là một người đàn ông trông lớn tuổi hơn cậu chỉ một chút.

Hai kẻ nọ dường như cũng chú ý tới sự hiện diện của Evan ở phía bên này nên đã dừng lại cuộc nói chuyện của mình. Samantha chạy lên phía trước và cất tiếng, đôi mắt màu hổ phách sáng rỡ:

- Onii-sama, anh đã xong việc rồi ư? Anh có thấy mệt không, để em đi pha trà-

- Không cần.

Evan cắt ngang lời của cô bằng một giọng nói lạnh lùng và xa cách, tựa như giữa hai người vốn chẳng tồn tại mối quan hệ thân quen nào.

Dù thế, cậu vẫn phải thừa nhận cô gái này chính là người em họ của mình, và cả hai đã quen biết từ khi còn nhỏ. Nhưng cậu lại không có quá nhiều ấn tượng về cô, chỉ nhớ có một lần cậu đã cứu sống con bé khi nó suýt nữa thì chìm nghỉm trong hồ nước sâu. Về nguyên nhân vì sao cậu quyết định cứu con bé thì thực ra cũng chỉ đơn giản là vì cậu không có chuyện gì để làm vào thời điểm đó và vừa hay đi ngang qua đấy mà thôi. Cậu cũng chẳng ngờ được là sau chuyện ngày hôm đó, con bé này bắt đầu bám dính lấy cậu không ngừng, rồi còn nói những thứ như là "muốn gả cho anh" hay đại loại thế. Tới tận bây giờ, dù đã lớn tướng rồi nhưng nó vẫn thế, vẫn làm những chuyện vô nghĩa, nhưng thay vì khăng khăng đòi cưới thì nó lại đem đồ ăn cho cậu mỗi ngày. 

Làm ơn đi, cậu không có giỏi trông trẻ đâu. Mà ngay từ ban đầu, con nhỏ này không nên ở đây mới phải? Từ khi nào mà nó có thể thoát li khỏi gia tộc của mình và tới đây ở vậy? 

Samantha bị cậu chặn họng, trên mặt liền xuất hiện vẻ bàng hoàng, nhưng hơn hết là sốc, mọi lời nói nào khác đều như mắc nghẹn lại ở trong cổ họng của cô, không sao phát ra tiếng được.

Nhưng Evan không mấy quan tâm đến phản ứng của Samantha, và cậu đi qua cô giống hệt như cách cậu đã tảng lờ khay bánh do cô mang tới ban nãy.

- V... Vậy à...

Bàn tay Samantha khẽ đưa lên níu lấy vạt áo trước ngực. Cuối cùng, cô chỉ có thể cúi gầm mặt để che đi nỗi lòng ức nghẹn đang dâng trào mà thôi.

Cô không nên cứ cảm thấy buồn như thế này mãi được. Thay vào đó, cô đáng lí ra đã phải làm quen với một Evan như thế rồi.

- Sam...! Này, đồ khốn nhà cậu! Đó là cái cách cậu đối xử với một quý cô hả?!

Kyle chứng kiến một màn vừa rồi thì không khỏi cảm thấy bất bình. Evan đã đi lướt qua anh, nhưng anh đột nhiên xoay người và giữ bả vai của cậu lại. Samantha hoảng loạn, khẽ thốt lên hòng ngăn cản Kyle chớ làm chuyện dại dột như là thách thức Evan.

- Kyle, thôi mà...!

Nhưng Kyle không để tâm. Thứ duy nhất anh để tâm vào lúc này chính là làm thế nào để chỉnh cho thằng khốn mặt lạnh này một trận cho ra trò.

Nhưng anh lại quên

mất, Evan của bây giờ đã không phải là kẻ mà anh có thể nhàn nhã đối phó như những năm gần đây nữa.

Evan này, vốn dĩ nên bị giết chết từ rất nhiều năm về trước rồi.

Người con trai tóc vàng bị giật ngược về phía sau, thân người hơi xoay lại, đủ để đem Kyle đặt vào trong tầm nhìn. Cặp mắt màu lục liếc xuống nơi bàn tay của anh ta đang ghim lấy vai của mình, bạc môi hờ hững lên tiếng:

- Bỏ ra.

Kyle giật mình vì thanh âm trầm thấp của Evan, và anh chợt nhận ra mình đã làm cái gì. Tuy nhiên, phóng lao thì phải theo lao. Kyle là một kẻ liều lĩnh, và từ trước tới giờ, cho dù có rất nhiều thứ đã đổi thay, nhưng về điểm này thì anh có thể khẳng định mình vẫn còn rất thừa. 

- Tôi không bỏ đấy làm sao nào? Samantha không chỉ là một quý cô, em ấy còn là em của cậu, cậu lại nỡ đối xử với em ấy như thế hay sa-

Trước khi kịp nhận ra điều gì, Kyle chỉ thấy toàn thân của mình đau điếng và khó thở. Kiểu này chắc là bị gãy vài cái xương và dập mất một số mô mềm rồi. Anh khó khăn lấy lại tầm nhìn choáng váng của mình, nhưng rồi chỉ thấy bản thân đang bị ghim lên tường, còn đối phương thì vừa mới buông thõng tay xuống. 

Không hổ danh là vampire mạnh nhất trong tứ đại gia tộc. Chỉ cần một chút lực là có thể bóp cổ anh mà quăng thẳng vào tường đá như thể coi anh là một viên sỏi ven đường tiện tay ném đi vậy. 

Samantha mặc dù đã đoán trước được chuyện này, nhưng khi tận mắt chứng kiến nó, cảm xúc so với lúc tưởng tượng lại hoàn toàn khác biệt. Cô cảm nhận được nỗi sợ đang lan tỏa khắp nơi trong mình. Đã lâu lắm rồi cô mới bị Evan làm cho sợ hãi như thế này. 


- Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng gần đây cậu có vẻ càn rỡ hơn xưa đấy? Chuyện của tôi, đến cậu cũng dám quản rồi à?

Evan bình luận. Trong trí nhớ của cậu, Kyle Hudgen là một tên nắm giữ nhiều tri thức nhất cả bọn nhưng thể lực lại chẳng bằng ai. Bên cạnh đó, anh còn là một gã trăng hoa ong bướm, nếu như bên cạnh thiếu mất phụ nữ thì sẽ đứng ngồi không yên. Chẳng hiểu vì điều gì, nhưng anh ta lại thường đến khiêu khích cậu giống như là muốn hơn thua. Muốn hơn thua chuyện gì chứ, cũng chẳng phải là cậu giành hết nữ nhân của anh ta kia mà. 

Nhưng nói gì thì nói, bởi lẽ ý thức được rõ ràng thân phận cũng như là sức mạnh của bản thân, Kyle không bao giờ dám to gan lớn mật với Evan cả. Không phải giống như bây giờ. 

Kyle quỳ thụp xuống đất và ho khù khụ. Ấy vậy, anh vẫn còn sức để nở một nụ cười, nhưng đó lại là một nụ cười cay đắng. Anh khẽ thì thầm:

- Nếu như Mia mà thấy được cậu thế này... liệu em ấy sẽ chọn tôi thay vì là cậu không nhỉ...?


Evan không hiểu. 

- Mia? Ai thế? Lại là một nữ nhân khác của cậu sao?

Samantha vội bụm miệng lại, kịp thời ngăn cho chính mình không bật thốt ra ngoài. Không được, cô sắp khóc tới nơi rồi.

Kyle nghe xong, trong lòng cũng có cảm xúc đồng dạng với Samantha, nhưng anh cùng lắm cũng chỉ trừng lớn mắt, sau đó thì đột nhiên bật cười và lắc lắc đầu.

- Không, không có gì. Là tôi quá phận rồi. Xin lỗi. 

Evan nheo mắt lại và quan sát Kyle lâu hơn một chút nữa như có điểm nghi hoặc. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi không nói thêm một lời nào mà đi khỏi.

Cậu vừa đi, Samantha cũng giật mình thoát khỏi tình trạng cứng đờ như tượng của mình và chạy đến giúp Kyle đứng dậy. Cô sốt sắng:

- Anh không sao chứ, chấn thương thế nào?!

- Không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ hồi phục thôi mà. Em đừng lo. 

Kyle hơi dựa vào sự chống đỡ mà Samantha đưa cho mình, anh vừa thở dài vừa nói ra một câu trấn an. 

Cô mím mím môi, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo. Còn có thể nói gì được đây? Thay mặt Evan xin lỗi anh ấy ư? 

- ... Anh cũng thật là, lo chuyện gì không lo, lại đi lo chuyện bao đồng. Là em tự chuốc họa vào thân, em chịu đựng một chút là được rồi, nhưng anh rảnh rỗi quá lại khiêu khích onii-sama như thế, thật đúng là dại mà!

- Con bé này, anh thà dại một lần hơn là trơ mắt nhìn thấy em nhiều năm khổ sở như vậy. Sam à, tên đó có gì đáng để em canh cánh trong lòng như thế chứ? Đến cả Mia... còn quên mất vậy mà.

Đối diện với một câu hỏi đột ngột như vậy, thiếu nữ bất giác rơi vào trầm mặc. Kyle chớp chớp mắt nhìn Samantha, nhưng rồi một lúc sau đó tự dưng lại ré lên oai oái. 

- Ai da! Sao lại nhéo anh?!

- Nhảm vậy đủ chưa? Im lặng và để em dắt anh về phòng nghỉ đi. 

Về đến phòng mình, Kyle nằm vật lên giường nhưng lại quên béng mất mình đang có nội thương, cơn đau ê ẩm khắp người truyền tới đại não làm cho anh bật ra một tiếng rên rỉ. 

- Đấy, lại làm ba cái trò khùng điên gì đâu không. 

Samantha khinh bỉ ném cho anh một ánh mắt. Đáp trả lại cô, anh cũng chỉ biết ngượng ngạo cười trừ:

- Để em thấy dáng vẻ mất mặt này rồi, thật có lỗi quá. 

- Biết bản thân có lỗi rồi thì lo mà nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi. Nhìn thấy onii-sama ra tay như thế, em cũng đủ hiểu là anh bị gãy mấy khúc xương với dập nội tạng rồi. Anh mà còn nhây, em không ngại bồi cho anh thêm mấy cú nữa đâu. 

- Được rồi được rồi, anh sẽ tập trung hồi phục mà. Cảm ơn em đã lo cho anh. 

Lần này, Kyle thật sự đã chịu nằm im trên giường. Samantha nhìn anh thêm một lúc nữa rồi mới quay người đi. 

Nhưng, trước khi rời khỏi phòng, cô có để lại một câu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Đã yêu, đã thương một ai đó, thì chuyện đáng hay không đáng, chẳng phải là đã có con tim trả lời rồi hay sao?

Đã qua một khoảng thời gian, nhưng đôi mắt màu lam của người đàn ông vẫn cứ trân trân về phía cửa. 

- Ha... haha. Thật là...

Kẻ được mệnh danh là kho tàng tri thức của thế hệ trẻ, thế nhưng đôi khi lại phải ngả mũ thua cuộc trước triết lí đến từ những cái tên nhỏ bé. 

.

.

.

Chàng công tước trẻ đi mãi, đi mãi, nhưng vẫn là chưa tìm được một thứ gì thú vị. 

Đã trôi qua một tuần rồi, cậu chẳng làm gì khác ngoài việc gắn liền với căn phòng làm việc của mình thâu đêm suốt sáng. Để rồi sau khi giải quyết xong bận rộn, cuối cùng cậu lại chẳng còn gì để làm nữa.

Hay là xuống thị trấn một chút vậy? 

Vừa mới nảy sinh ra ý định này ở trong đầu, thì từ đằng sau lưng cậu xuất hiện một tiếng gọi:

- Evan.

- ... Mẹ?

- Dùng điểm tâm muộn với mẹ nhé?

Từ lần trước lúc cậu ngủ dậy, cậu đã có cảm giác mẹ mình có điều gì đó khác thường. Nhưng cậu vẫn không rõ được khác là khác ở điểm nào cả. 

- Vâng.

Evan đi theo sau, mắt xanh tĩnh lặng dõi theo thân hình uyển chuyển và quý phái theo từng bước chân của bà. 

Mẹ của cậu, quý bà Selina, người duy nhất mà cậu kính trọng trên đời... vẫn luôn xa lạ như thế này ư?




A/N: Xin lỗi Evan, tui lỡ đem tiếng xấu gán lên cho cậu. Tui đã cười. Tui thật khốn nạn. 








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện