Tuy rằng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.
Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phố thương mại Lý Chấn Quốc.
"Tình huống gì đây?” Đỗ Khang bị dọa chết trân.
Dương Hạ nhìn thấy đoàn đội đang tiến đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.
Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả đều vô cùng mờ mịt, nhanh chóng đứng lùi sang một bên.
Chỉ có Trần Khiêm ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sảnh lớn.
"Trần Khiêm, anh là cố ý đến gây chuyện sao, Tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhìn tình hình này, nhất định là có nhân vật máu mặt đến đây, anh mau biến đi đi!"
Dương Hạ sốt ruột hô hào.
Trần Khiêm lại đứng yên không có phản ứng nào.
Hiện tại muốn phản ứng cũng không còn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đám người đã bước vào trong sảnh lớn.
"Xin chào ngài, Tổng giám đốc Lý..."
Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vàng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần này thế nào cũng bị mắng.
Nhưng đám người Lý Chấn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.
Lý Chấn Qốc đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm, kính cẩn cười nói:
"Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..."
Chỉ một tiếng gọi "Cậu Trần".
Không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng.
Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy.
"Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?"
Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một