"Nói cho các người biết, tôi là bạn gái của Trần Khiêm, tôi chính là bạn gái của cậu Trần chủ của mấy người, các người dám đụng đến một sợi tóc của tôi xem xeml"
Dương Hạ nằm chặt bàn tay thành nằm đấm.
Người bạn trai cô ta quen hơn hai năm ròng, sau khi chia tay, cô ta mới biết được anh là người có tiền.
Dương Hạ không cam lòng, cô ta không có được cái gì sất!
Còn bị ăn tát!
Cô ta không cam tâm!
"Gì cơ? Bạn gái?"
Bảo vệ nghe xong những lời ấy, phút chốc chần chừ không dám nhúc nhích.
Đôi mày đậm của Lý Chấn Quốc cũng nhíu lại. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Khiêm.
Thật tình, Trần Khiêm cũng bị Dương Hạ dọa ngốc rồi, cô †a có phải điên rồi không?
Trần Khiêm lạnh nhạt nói thật: "Đó là trước kia, hiện tại không phải nữa!"
Nếu đã nói toạc ra thân phận của mình với Dương Hạ, tức là Trần Khiêm đã chắc chắn sẽ cắt đứt toàn bộ với Dương Hạ!
Nói xong lời này, anh liền quay người bước đi.
Lý Chấn Quốc hiểu được ý của Trần Khiêm, nhìn sang mấy người bảo vệ phất phất tay, ý bảo lôi cô gái Dương Hạ đi ra ngoài.
"Trần Khiêm, anh là tên khốn khiếp, kẻ vô lương tâm! Anh đã quên khi bản thân không một xu dính túi, là ai đã ở cạnh anh vượt qua hai năm khó khăn đó, anh luôn cảm thấy mình đơn phương trả giá, tôi chia tay anh