Nhưng Cơ Tuyết Băng cũng biết, ngay cả khi mình sử dụng vũ khí tấn công linh hồn và binh khí bản mệnh để thắng Diệp Thành thì xét về một mặt nhất định nào có cô ta cũng vẫn thua.
Vì thực lực của cô ta cao hơn Diệp Thành cả một cảnh giới, sức mạnh huyết mạch cũng hơn Diệp Thành rất nhiều, chỉ hai điểm này thôi cô ta đã thua rồi.
Giờ phút này, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhận ra cô ta nhưng cô ta không nhận ra hắn, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, mối tình duyên xưa cũ cũng theo cuộc thi tam tông hạ màn mà đặt dấu chấm hết.
Hơn nữa Diệp Thành chắc chắn lần này Cơ Tuyết Băng mời hắn uống rượu tất cả đều vì cái tên “Trần Dạ”.
“Đạo hữu là người Bắc Sở?”, uống xong một ly rượu, Cơ Tuyết Băng nhìn Diệp Thành.
“Ta là thiếu chủ của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở”, Diệp Thành tìm bừa một gia tộc có khả năng không tồn tại, tất cả đều để che giấu.
Dù sao Đại Sở rất lớn, gia tộc quy ẩn cực kỳ nhiều, mặc cô ta đi điều tra.
Quả nhiên nghe thấy Hạo Thiên thế gia, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày: “Đạo là người của Hạo Thiên thế gia?”
Nghe vậy, Diệp Thành sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng: “Không phải trùng hợp thế chứ! Lão tử nói bừa một cái tên mà Đại Sở lại thật sự có gia tộc này?”
“Theo như ta biết, Hạo Thiên thế gia của Bắc Sở không có luyện đan sư”, Cơ Tuyết Băng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tiền bối Hạo Thiên hình