"Dung Tự đâu?" Lúc Trình Cẩm Chi lên xe, Ôn Khởi Vân ngồi ở ghế phó lái lên tiếng. Ôn Khởi Vân cầm văn kiện trong tay, chỉ có khi con gái lên xe bà mới ngước mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Làm trễ như thế, bà còn tưởng Dung Tự sẽ lên xe chung.
"Em ấy không đi chung chúng ta." Trình Cẩm Chi quay sang, nhìn lá cây rung động bên ngoài. Kích hoạt, xe khởi động. Cha Trình Trình Hoài Nam đã xuống núi từ lâu, ông có một số cuộc họp quan trọng. Lúc phải xuống núi, Trình Cẩm Chi còn để người đi hỏi Dung Tự, Dung Tự nói còn muốn ở lại vài ngày. Có lẽ ở lại để giải sầu cho bà nội. Trình Cẩm Chi không hiểu tại sao Dung Tự còn muốn làm vậy, nàng đã làm rõ với Dung Tự. Làm rõ với Dung Tự, lúc đi ra nàng còn hơi hoảng hốt. Ban đầu nàng cũng không tính nói nhiều như vậy, nàng chỉ muốn tâm sự với Dung Tự. Có thể nói, những lời ban nãy là trạng thái không ổn định của nàng. Có lẽ Dung Tự cũng không ổn định, Dung Tự hôn nàng, cắn Dung Tự cũng không buông, điều này kích thích Trình Cẩm Chi. Nói là nói thật lòng, nhưng đôi khi con người cũng không phải chỉ có một suy nghĩ thật lòng.
"Về công ty hay là?" Đến chân núi, mẹ nàng lại hỏi.
Trình Cẩm Chi gật đầu: "Về công ty."
Phân cảnh của nàng trong "Chiến hỏa" cũng đóng máy, đợi năm sau quảng bá chiếu phim. Có lẽ trong nửa cuối năm nay, còn phải đi tham gia chế tác hậu kì. Năm nay nàng có một bộ "Thế giới phẳng", những bộ khác chỉ là khách mời. Từ sau khi được đề cử Case, đội ngũ gần như chỉ nhận phim nước ngoài cho nàng. Quản lý DC của nàng, đến giờ vẫn đang khổ học tiếng Anh và kỹ năng giao tiếp: "Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ iional* như thế."
*Iional (DC phát âm) là International: Quốc tế.
DC nói tiếng Anh, làm nàng nhớ đến Cẩu Vũ. Không phải tiếng Anh của Cẩu Vũ không tốt, nhưng sử dụng không thạo lắm, sau khi thạo lại thích sử dụng một số từ tương đối cơ bản để chế giễu nàng.
Trước khi lên máy bay, Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn cho DC, nói chung chung là nàng xuống núi, kết thúc nghỉ đông. DC đã trở lại công ty làm việc từ sớm. Nhận được tin nhắn, hắn lập tức gọi điện cho Trình Cẩm Chi: "Sếp, cô Dung có ở kế bên sếp không?"
"Tại sao Dung Tự phải ở kế bên tôi?"
DC nghẹn lời: "Không phải hai người về nhà chung sao?"
"Anh tìm em ấy làm gì?"
Lại cãi nhau? Nghe giọng điệu của sếp, có phải hắn đã đâm vào nòng súng không?
"Cũng không có chuyện gì, chỉ hỏi một số vấn đề hợp tác quốc tế. Không làm phiền sếp lên máy bay. Tôi cúp nha." DC vội cúp điện thoại.
"Điện thoại của DC?" Ôn Khởi Vân nói: "Nếu con bận thì cứ đi làm đi."
"Không có, lâu rồi con không đến công ty phụ."
Ôn Khởi Vân cười cười: "Dù con ở công ty, cũng không giúp được gì."
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ." Trình Cẩm Chi kéo lấy cánh tay của Ôn Khởi Vân.
Ôn Khởi Vân dừng một chút, vui vẻ hơn. Bà vỗ vỗ mu bàn tay của con gái. Kể từ khi con gái đánh vỡ chuyện của bà và Tôn Tố, sự thân mật với bà đã không còn được như trước. Tiếp sau đó mẹ chồng nằm viện, quan hệ giữa hai người mới bắt đầu hòa dịu, đến giờ đã cảm thấy không khác với lúc trước lắm. Nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Con gái không hỏi bà về chuyện của Tôn Tố, coi như người này chưa từng xuất hiện. Đây có lẽ là điều tốt. Bà cũng không chuẩn bị gì để trả lời chất vất của con gái mình.
Ở nhà nửa tháng, cuối cùng Hạ Dữu cũng về từ "năm trăng mật". Mang theo không ít quà cho nàng và Cẩu Vũ.
"Cái này, cho Phó Tân Bạch nhà cậu." Hạ Dữu cầm hộp quà, vỗ vào ngực của Cẩu Vũ.
"Cái gì mà nhà mình."
"Không phải lần trước đã hòa thuận à?"
"Cơ bản là lần trước không có hòa thuận, được chứ?" Cẩu Vũ nói.
Trình Cẩm Chi chống cằm, lắc lắc nước đá trong ly rượu, lại uống một hớp.
"Cậu lại làm sao rồi?"
"Không làm sao." Không có tinh thần. Có lẽ lớn tuổi. Bi kịch trọng sinh, có lẽ là giẫm lặp đi lặp lại lên vết xe đổ. Cái năm vừa trọng sinh, tự nhắc nhở phải ngủ sớm, kết quả vẫn không thể nào làm người kế thừa khăn quàng đỏ dậy sớm và ngủ sớm được.
"Dung Tự không có lượn trước mặt cậu?" Tin của Cẩu Vũ vẫn rất nhạy.
"Cậu nói cậu cũng là đệ nhất chó săn ảnh, luôn vây quanh hai đứa mình có gì thú vị?"
"Tại sao cậu có thể nói như vậy chứ? Mình còn là thành viên lâu năm trên trang ship của hai cậu đấy." Cẩu Vũ nói: "Một thời gian trước, chủ weibo ship hai cậu còn tìm mình gửi kẹo ngọt đây."
Hình như khi còn ở đại học, Cẩu Vũ tung không ít video và ảnh chụp của hai người. Trình Cẩm Chi không có ý định chú ý đến Cẩu Vũ, chỉ chống cằm, lại uống nửa hớp rượu.
"Ngả bài là chuyện tốt, giải quyết dứt khoát." Cẩu Vũ rất không hiểu tình hình nói: "Vất vả lắm mới giải quyết được, cậu sẽ không nghĩ về em ấy chứ?"
"Cậu thử đi." Trình Cẩm Chi lên tiếng, còn nhìn Cẩu Vũ.
Cẩu Vũ nghẹn lời. Ê người bị tổn thương tình cảm giỏi lắm phải không? Mọi người lớn như vậy, ai không có chán sống? Cẩu Vũ nghĩ lại bản thân, hình như thực sự cô chưa từng chán sống. Một thời gian trước bị Phó Tân Bạch bẫy, Cẩu Vũ còn kết luận nguyên nhân vì công việc quá ít.
"Cẩm Chi, cậu nghĩ xong chưa?" Hạ Dữu nói.
"Mình không biết, cứ vậy đi." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu không thì lúc nào mới đến điểm kết thúc chứ."
Hạ Dữu trầm ngâm giây lát: "Cẩm Chi, cậu ngả bài với Dung Tự, là chuyện mà mình không ngờ tới. Mình nghĩ cậu sẽ giữ nguyên hiện trạng."
"Có lẽ các cậu đều nghĩ, lâu ngày dài tháng, tụi mình sẽ ở bên nhau." Trình Cẩm Chi nói. Cứ bên nhau không rõ ràng như vậy. Khi Dung Tự đối xử tốt với nàng, Trình Cẩm Chi có ảo giác rằng họ vẫn đang yêu nhau. Ảo giác không phải thật.
"Trình Cẩm Chi, mình muốn nói công bằng." Cẩu Vũ nói: "Bây giờ yêu đương, ai còn nghĩ yêu cả đời chứ. Bây giờ mình cảm thấy tốt, mình yêu. Cảm thấy không ổn, trao đổi với