Khi trở về, việc đầu tiên Thẩm Ngạo làm là tìm Hồng Hầu Lượng, dò xét tình hình.
"Hồng đường chủ, hiểu lầm rồi, tôi cũng mới vừa nhận được thông tin, không phải bây giờ tôi đến nói ngay cho ngài đó sao? Hơn nữa lần này Tô Vũ có thể trở về cũng không đơn giản đâu, ngài nhất định phải cẩn thận. Chuyện ông Diêm trước đó, chắc ngài đã nghe qua đúng không? Ngay cả ông ấy cũng không phải đối thủ của Tô Vũ."
Thẩm Ngạo dựa theo lời Tô Vũ nói ra tất cả với Hồng Hầu Lượng.
Thực ra Tô Vũ không thực sự muốn làm khó Lục Hợp Môn, nói như vậy chỉ để họ biết khó mà lui thôi.
Nhưng tất nhiên, nếu bên kia cứng đầu không chịu nhượng bộ, thì đừng trách anh không cảnh báo trước.
Quả nhiên, về chuyện ông Diêm trước đó, người của Lục Hợp Môn vẫn biết đôi chút, đó là một người trong nhà nước, trên giang hồ không có tiếng tăm gì, nhưng có thể nắm Thượng Nhiêu và Tân Hải trước Tô Vũ, phải thừa nhận người đó có thủ đoạn và có bối cảnh.
Nếu ngay cả người đó cũng không phải đối thủ của Tô Vũ, vậy thì ông ta thực. sự phải cân nhắc cẩn thận.
Thấy Hồng Hầu Lượng có vẻ do dự, Trần Phong Dương ngồi bên cạnh lên tiếng: "Chuyện giang hồ nên giải quyết theo lối giang hồ, từ xưa đến nay giết người thì đền mạng."
Nghe lời nói của Trần Phong Dương, Hồng Hầu Lượng rõ ràng tự tin hơn, có Trần Phong Dương trợ giúp, ông ta còn sợ gì nữa chứ?
"Được, hội trưởng Thẩm, ông đi sắp xếp cho tôi một bữa Hồng Môn Yến, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt ba ba trong rọ." Nói rồi Hồng Hầu Lượng siết chặt nắm đấm.
Mới vừa nói dùng cách giang hồ để giải quyết, quay đầu lại đã dùng mưu kế hèn hạ như vậy, Trần Phong Dương tất nhiên không đồng ý.
Thử hỏi, trên giang hồ Hoa Hạ, Trần Phong Dương thách đấu với ai cũng quang minh chính đại, chuyện sắp đặt giăng bẫy thế này chẳng phải làm nhục. danh tiếng của ông ta sao?
"Hừ, người trong giang hồ làm việc luôn quang minh chính đại, một tên vô danh tiểu tốt, có gì đâu mà sợ. Chúng ta hoàn toàn có thể thách đấu công khai, lập lôi đài mới hợp quy củ giang hồ." Trần Phong Dương đập bàn, bình thản nói.
Trần Phong Dương đã lên tiếng, chuyện này có xử lý thế nào thì Hồng Hầu Lượng cũng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, hoàn toàn không coi Tô Vũ ra gì.
"Nghe chưa, còn không mau chuẩn bị đi." Hồng Hầu Lượng nhìn Thẩm Ngạo giống như nhìn đầy tớ, ra lệnh.
Thẩm Ngạo cũng chỉ đành phối hợp gật đầu lui ra. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Ngạo lắc đầu, cảm thấy nhóm người này. quả thật không biết trời cao đất dày. Hành động của họ trong mắt Thẩm Ngạo chẳng khác nào đi tự sát.
Nghĩ mà xem, một người có thể biến súng thành nước, muốn giết người không để lại dấu vết há không phải quá dễ dàng sao?
"Anh Tô, hôm nay anh đưa em đi chơi chỗ nào thú