“Ăn trước rồi lên tầng ba bơi nhé? Không cần lo những vết trên thân, Nám Nám còn nhỏ không hiểu, chỉ cho là vết muỗi cần thôi.
Trong nhà trừ anh, em và Nám Nám, không có những người khác đâu.
Huống hồ, anh cũng không cho phép người khác nhìn” Anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô.
Cố Tiểu Mạch hơi hé miệng lại phát hiện không phản bác được câu nào.
“Em không có ngượng, anh ra ngoài, em thay quần áo.”
Biết cô ngượng, anh không đùa nữa, chủ động xuống lầu chờ.
Dịch Bách vui vẻ cùng Nám Nám đi mua đồ bơi.
“Tổng giám đốc, hôm nay tôi cũng không có việc gì, có thể cho tôi ở lại chơi với mọi người không?”
Mộ Bắc Ngật liếc mắt, ý tứ rất rõ ràng: Lượn.
Nám Nám nhanh chóng giải thích: “Chú Dịch Bách, lần sau chúng ta chơi với nhau nhé, chú lợi hại không có người khác nhìn mẹ Nấm đâu”
Dịch Bách thức thời lập tức lượn đi.
Sau bữa ăn, Mộ Bắc Ngật đổi quần bơi lên lầu ba thử một chút.
Cố Tiểu Mạch còn dặn đi dặn lại: Nám Nám mệt thì nhất định phải đi lên, không được ham chơi, sau này còn có nhiều cơ hội!”
“Nám Nám tuân lệnh”
Cố Tiểu Mạch đứng bên bờ thăm dò nước, Mộ Bắc Ngật đã từng dưới nước nhô đầu lên, mực nước khá nông, anh đứng lên đã lộ nửa lồng ngực.
“Anh nhớ em không biết bơi, anh dạy em nhé?”
Cố Tiểu Mạch lại nghe ý tứ khác trong lời nói của anh, hừ đừng hòng chiếm tiện nghi của cô trong bể bơi.
Mộ Bắt Ngật vừa mới vươn tay, Cố Tiểu Mạch đã nhảy xuống nước.
giống như cá con.
Mộ Bắc Ngật thần sắc có chút trầm xuống, giữa lông mày dần dần nhiễm lên vẻ lo lắng, Cố Tiểu Mạch lúc nào học được bơi lội? Loại tư thế kia, bên trong bể bơi, anh chưa từng dùng, cô cũng không biết.
Cố Tiểu Mạch bơi hai vòng làm nóng người rồi bơi ngửa, bơi tự do, bơi nào cũng biết.
Cô nhô đầu lên, đắc ý nhìn anh: “Chỉ là bơi lội thôi mà, em tự chơi trước đã.”
Nám Nám ngơ ngác đứng trên bờ, sững sờ nhìn mẹ Nấm bơi vui quên đời.
Cô