Vẻ mặt Phó Đình Tây thoải mái cười đáp lại, sau đó đi tới bên cạnh Tư Mộ Hàn nói chuyện vụ án với anh.
“Bởi vì chuyện lần này tương đối đặc biệt, mức độ cao nhất cũng chỉ có thể làm cho Nguyễn Hương Thảo bị kết án ba năm tù…” Phó Đình Tây nói xong liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn mình: “Sao vậy?”
Đám người vẫn chưa vào trong, Phó Đình Tây đột nhiên lấy ra một đoạn băng gạc từ trong túi của mình và đưa cho Tư Mộ Hàn: “Quấn lên.
”
Anh ta dĩ nhiên không phải bảo Tư Mộ Hàn quấn lên, mà là bảo Nguyễn Tri Hạ quấn lên.
Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày: “Không cần.
”
Phó Đình Tây nhún vai: “Ban đầu hai người không ai bị thương, vụ án lần này nhìn có vẻ dễ dàng nhưng cũng do tôi cực khổ làm được, hai người phối hợp chút đi?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng lên tiếng: “Nhàm chán.
”
Anh vốn không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Thời Dũng, đỡ mợ chủ quay về trong xe.
”
“Vâng.
” Thời Dũng cung kính đáp một tiếng.
“Vậy em ở trong xe chờ anh.
” Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu rõ những quanh co trong này nên không hỏi gì nữa.
Bởi vì khi kiện Nguyễn Hương Thảo đã lấy danh nghĩa cố ý gây thương tích, Nguyễn Tri Hạ lành lặn xuất hiện ở trên toà án cũng không phải là không thể, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện thêm chút rắc rối không cần thiết.
Hơn nữa, Phó Đình Tây là một người vô cùng nghiêm khắc thận trọng trong công việc, anh ta không thể để cho Nguyễn Tri Hạ xuất hiện ở trên tòa án như vậy.
Nguyễn Tri Hạ không vào trong mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà Tư Mộ Hàn không phải để ý về điều này.
Hôm nay, người nhà họ Nguyễn đều ở đây.
Anh lo lắng người nhà họ Nguyễn sẽ không khống chế được cảm xúc mà tổn thương đến Nguyễn Tri Hạ.
Sau chuyện Nguyễn Hương Thảo xảy ra lần trước, anh không dám có chút lơ là thiếu cảnh giác hay thả lỏng nào.
Mà anh không dễ dàng để người ta vào biệt thự cũng là vì nguyên nhân này.
Anh muốn ngăn chặn tất cả mọi chuyện có khả năng làm cho Nguyễn Tri Hạ bị thương tổn.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi