Lúc này, phía sau có người vỗ vai cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tuấn Tú ngậm một điếu thuốc.
Trên mặt anh ta mang theo ý cười nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em tìm tôi sao?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ đơ người trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh: “Không có, tôi đi đến phòng vệ sinh.”
“Phải vậy không?” Trần Tuấn Tú cười như không cười nhìn cô: “Vậy thì thật trùng hợp, tôi cũng muốn đi toilet.”
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe môi, không nhìn thấy ý cười.
Trần Tuấn Tú nở nụ cười.
Nhìn cô một cái rồi bước về phía trước.
Nguyễn Tri Hạ đi theo sau lưng hắn, muốn tìm ra một sợi tóc từ trên bờ vai của hắn.
Lại phát hiện căn bản là không tìm thấy.
Trần Tuấn Tú thật sự là một người rất ýt ứ.
Nguyễn Tri Hạ không còn cách nào khác, hôm nay cô nhất định phải lấy được tóc của Trần Tuấn Tú.
Xác nhận Trần Tuấn Tú và Tư Đình Phong có quan hệ cha con hay không, có thể còn có liên quan tới chuyện tìm được Tư Hạ, cho nên cô không thể buông tha cho cơ hội này.
Nhưng mà, Trần Tuấn Tú là một người cẩn thận đến mức nào, anh ta đã tự mình đi so sánh DNA, trong lòng chắc chắn vô cùng hiểu rõ kết quả.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ trực tiếp kéo tóc hắn, nhất định sẽ khiến cho anh ta nghi ngờ.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra, rồi đành phải bực bội thu lại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Trần Tuấn Tú đã vào trong toilet.
Trong lòng có chút sốt ruột.
Lúc này, một cậu bé khoảng bảy tám tuổi cầm điện thoại di động đi qua bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngăn cậu bé lại: “Cậu bạn nhỏ, em có thể giúp chị một chuyện không?”
Ai dè đứa bé lại mang vẻ mặt cảnh giác: “Bình thường người lớn sẽ không nhờ trẻ con giúp đỡ, chị có mục đích gì?”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy hả?
Cậu bé nghiêng đầu quan sát Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu rồi nói: “Bỏ đi.
Thấy chị vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cũng không giống bọn buôn người.
Chị nói đi.
Chị