Nguyễn Tri Hạ mở cửa ra, lui qua một bên, nhường không gian để Tư Đình Phong đi vào.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí nói: “Bác tìm Tư Mộ Hàn ạ? Anh ấy vẫn chưa về.”
“Sao cháu lại ở đây?” Tư Đình Phong đi vào, nhìn một vòng trong nhà, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.
Lúc này canh Nguyễn Tri Hạ đang hầm trong bếp đúng lúc tỏa ra mùi thơm, Tư Đình Phong giống như tò mò đi vào nhìn thoáng qua: “Con đang nấu cơm?”
“Lúc trước con có lén làm thêm một cái chìa khóa của nhà anh ấy, trước đây anh ấy rất thích ăn cơm con nấu, cho nên con muốn qua đây nấu một bữa cơm cho anh ấy ăn, biết đâu tâm trạng anh ấy tốt hơn, sẽ cho con gặp con …”
Nguyễn Tri Hạ càng nói đầu càng cúi thấp.
Cũng không biết Tư Đình Phong có thể tin cái lý do sứt sẹo này của cô hay không nữa.
Mặc dù có chút gượng gạo, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, cũng không có nhìn vẻ mặt của Tư Đình Phong, chỉ là có chút căng thẳng gảy gảy lòng bàn tay của mình.
Sau nửa ngày, cô nghe thấy Tư Đình Phong nói: “Làm khó cháu rồi.”.
Truyện Kiếm Hiệp
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười.
Cái vẻ mặt này là thật, không phải giả vờ.
Nhưng cô nghĩ tới, Tư Hạ có thể là bị Tư Đình Phong mang đi, thì hoàn toàn không thể cười nổi nữa.
Tư Đình Phong ngữ khí ôn hòa nói: “Cháu đi nấu cơm của cháu đi, bác chỉ đến tìm Mộ Hàn có chút việc.
Trong công ty nó bận rộn không có thời gian rảnh, bây giờ nó cũng không thể trở về nhà cổ, bác cũng chỉ có thể tới đây tìm nó…”
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng nhận ra sơ hở trong lời nói của Tư Đình Phong.
Nếu Tư Đình Phong biết Tư Mộ Hàn ở công ty bận rộn không có thời gian rảnh.
Đương nhiên, sẽ biết bây giờ Tư Mộ Hàn còn đang ở công ty.
Trong tay Tư Đình Phong lại không có chìa khóa căn